về bên anh truyện

Truyện nằm trong tác giả:

  • Tôi Nghe Nói, Cô Sẽ Là Người Mang Thai Hộ

  • Phi Tổng

  • Sủng Ái Đặc Quyền Dành Cho Em

  • Mami, Người Đừng Bỏ Trốn

  • Về Cạnh Anh

  • Xem tăng...

"Quân, phu nhân cậu khó khăn sinh, mau cho tới cơ sở y tế đi"

Bạn đang xem: về bên anh truyện

"Tôi bận"

"Mẹ nó, phu nhân cậu đấy ko cần phu nhân tôi"

"Cậu là bác bỏ sĩ sản khoa, tự động xử lý đi"

Tùng Quân giá tiền giọng đáp, kết thúc ngay tắp lự quắp máy ném chiếc Smartphone xuống bàn, kế tiếp coi ăn ý đồng, chẳng mảy may đoái hoài cho tới bạn tri kỷ là bác bỏ sĩ một vừa hai phải gọi cho tới.

Đến cả phu nhân đang được khó khăn sinh, ở chật vật vô viện nhưng mà anh tao chả quan hoài ư? Đúng là thằng ck, đốn mạt, tệ hại.

Tại bệnh dịch viện

"Bác sĩ Cố, giờ đây cần làm thế nào ạ"

"Trời ơi, Tùng Quân, có thể kiếp trước là tôi giắt nợ cậu"

Cố Thành tức giẫn dữ, siết chặt chiếc Smartphone lẩm nhẩm nguyền rủa. Cố Thành ngước coi phái đẹp nó tá đang được gấp rút, điềm đạm nói

"Tiêm dung dịch hạn chế đau tới Mộc Miên, rồi tổ chức sinh mổ"

"Nhưng...tuy nhiên không tồn tại người thân kí..."

"Chuyện ê tôi tiếp tục toan tính, cô mau sẵn sàng đi"

Nữ nó tá nghe kết thúc gật đầu dạ nhanh gọn lẹ rời lên đường, Cố Thành xoa nhị thái dương bất lực thở lâu năm ngán ngẩm

Mộc Miên phụ thân u tổn thất sớm, u ck lên đường phượt ko về kịp, còn chồng? Chết tiệt, nhắc tới Cố Thành chỉ mong muốn giết thịt bị tiêu diệt cậu tao thôi.

Mộc Miên và Tùng Quân kết duyên được 3 năm, đấy là nhỏ xíu đầu của tất cả nhị, toàn bộ nhờ u ck quăng quật dung dịch, còn nếu không, cả đời Mộc Miên cũng không thể đem con cái nằm trong anh. Vì sao ư? Vì Quân ko lúc nào yêu thương Mộc Miên, hôn nhân gia đình ko niềm hạnh phúc, anh ko coi cô là vợ

Tùng Quân kết duyên là vì bị nghiền, u anh lấy tử vong nhằm uy hiếp, không còn cơ hội Quân đành miễn chống gật đầu đồng ý.

Xem thêm: dàn bài nghị luận xã hội

(...)

Mộc Miên trải qua quýt bao nhiêu giờ đau nhức thấu xương, bởi khó khăn sinh, ở đầu cuối cần phẫu thuật, vượt lên trước cạn sinh con cái thành công xuất sắc, một nhỏ xíu trai kháu khỉnh khỉnh.

Ra ngoài chống phẫu thuật, Mộc Miên thiếp lên đường, khi tỉnh dậy ở kề bên là bác bỏ sĩ Cố, Mộc Miên coi xung xung quanh vẫn ko thấy Tùng Quân đâu?

"Mộc Miên? Em tỉnh rồi à"

"Cố...Cố Thành, con trẻ đâu"

"Bé đang rất được nó tá bảo vệ, lát nữa tiếp tục bế quý phái cho tới em"

Mộc Miên nghe kết thúc gật gật ko phát biểu gì nữa, khuôn mặt đem chút buồn buồn bực, có thể có lẽ rằng lên đường sinh không tồn tại người thân, ck ở kề bên thực hiện Mộc Miên tủi thân

Cố Thành ấn định banh lời nói yên ủi, đùng một phát phía ngoài Tùng Quân đẩy cửa ngõ lao vào, một vừa hai phải thấy Quân, Mộc Miên cong môi mỉm cười cợt nhẹ nhõm. Cố Thành thấy thế gãi đầu, à ừ chứa chấp giọng.

"Cậu chịu đựng cho tới rồi à? Vậy ở lại bảo vệ Mộc Miên nhé, bản thân lên đường trước"

Cố Thành cù sống lưng sải chân rời ngoài, sau thời điểm bác bỏ sĩ Cố lên đường khuất, Mộc Miên gắng gượng gạo ngồi dậy sung sướng khẽ giọng.

"Chồng, con cái đang được ở..."

"Tôi ko cho tới nhằm gặp gỡ con"

Chưa nhằm Mộc Miên phát biểu không còn, Tùng Quân vẫn bộp chộp chen ngang, lời nói của anh ý khiến cho tim gan liền cô nhức nhói

Mộc Miên cười cợt trừ, lặng yên ổn, Tùng Quân chậm trễ rãi đi đi lại lại ném lên chóng một tờ giấy tờ, Mộc Miên ngước mặt mũi, nhẹ nhõm giọng hỏi

"Đây là gì vậy chồng?"

Xem thêm: lro cre của nước nào

"Đơn ly thơm, kí đi"

"Cô...cô ấy vẫn quay trở lại rồi sao"

"Ừ"