hẹn ước với chồng tôi

Trần Minh Sinh coi đường nét mặt mũi siêu u ám của Dương Chiêu, mi anh cũng khẽ nhíu. Anh kéo cổ tay cô, “Em chớ hoảng, kể từ từ rằng.”

Tay Dương Chiêu được bàn tay rộng lớn rét của anh ý cầm lấy, cũng kể từ từ điềm đạm lại. Cô coi Trần Minh Sinh: “Em nên đi tìm kiếm nó.”

Bạn đang xem: hẹn ước với chồng tôi

Trần Minh Sinh: “Nó trốn học?”

Dương Chiêu khá trầm khoác, rồi “Ừm” một giờ đồng hồ.

“Thằng bé xíu đem địa hình ko, gọi năng lượng điện cho tới nó trước đang được.”

Dương Chiêu gật đầu, lấy địa hình đi ra bấm một mặt hàng số.

Nhưng cô nhanh gọn buông xuống, “Nó tắt Smartphone rồi.”

Trần Minh Sinh: “Bình thông thường em đem biết nế như đó trốn học tập tiếp tục cút đâu không?”

Dương Chiêu suy tư một thời gian, rồi lại vậy địa hình lên bấm gọi. Lần này cô nhằm Smartphone rất mất thời gian, đến mức độ Trần Minh Sinh nghĩ về cô chuẩn bị tắt máy thì cô tự nhiên rỉ tai.

“Alo? Cậu là Lưu Nguyên nên không?”

Trần Minh Sinh ko nghe được mặt mũi tê liệt rằng gì, anh coi lông mày Dương Chiêu càng ngày càng nhíu chặt.

“Tôi chất vấn cậu là Lưu Nguyên đích không? Dương Cẩm Thiên đem tê liệt không?”

“Alo?”

“…”

Dương Chiêu buông Smartphone coi coi, Trần Minh Sinh hỏi: “Sao vậy em?”

Dương Chiêu: “Em trai em thông thường đùa nằm trong thằng bé xíu này. Lần trước nó trốn học tập em tìm kiếm được ở trong phần bọn nó.”

Trần Minh Sinh: “Lần này nó ko rằng cho tới em biết?”

Dương Chiêu vẫn coi chằm chằm vô địa hình, ngón tay ấn liên tiếp, có lẽ rằng là gửi SMS, “Dường như nó đang được mơ mơ mòng màng, ko biết em rằng nó đem nghe được gì ko nữa.”

Trần Minh Sinh: “Say?”

Dương Chiêu: “Không biết nữa.”

Lúc này món ăn Dương Chiêu gọi đã và đang được đem lên, đáp ứng đặt điều nhì chén mì bên trên bàn, rằng câu mời mọc sử dụng rồi tháo lui xuống. Dương Chiêu coi chén mì gà trước mặt mũi rồi nói: “Xin lỗi, em nên cút trước.”

Trần Minh Sinh đứng lên: “Lần trước em trai em trốn học tập tìm kiếm được nó ở đâu?”

Dương Chiêu ngửng đầu coi anh: “Bên cạnh ngôi trường học tập đem mang 1 quán karaoke.”

Trần Minh Sinh gật đầu, “Đi thôi.”

Dương Chiêu khá bất thần, “Anh mong muốn cút nằm trong em?”

Trần Minh Sinh: “Ừ, ko nên em ko cút xe cộ cho tới sao.”

Dương Chiêu vốn liếng đem tài xế, cô nhằm tại tầng hầm cửa hàng sách, tấp tểnh ăn với Trần Minh Sinh xong xuôi tiếp tục quay trở về lấy, ko ngờ lại xẩy ra chuyện này.

“Vậy quấy nhiễu anh.”

Hai tô mì cứ thế nhằm nguyên vẹn bên trên bàn, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh tách ngoài quán.

Trên xe cộ, Dương Chiêu ko rằng câu nào là. Trần Minh Sinh đôi lúc xoay sang trọng coi cô, đều thấy cô đang được coi ra phía bên ngoài hành lang cửa số, mặt mũi chan chứa ưu tư.

Trần Minh Sinh biết địa điểm quán karaoke tê liệt nên nhanh gọn cho tới xe đua trực tiếp cho tới. Tới điểm, Dương Chiêu rằng với anh: “Anh hóng ở phía trên nhé, em vô mò mẫm coi sao.”

Trần Minh Sinh coi cô: “Chắc chắn ko cần thiết anh cút nằm trong em chứ?”

Dương Chiêu nghĩ về cho tới việc Trần Minh Sinh gắng gượng gạo đang được lâu, nên nhấp lên xuống đầu: “Không cần thiết, em đi ra thời gian nhanh thôi.”

Sảnh của quán karaoke không thật rộng lớn, không dừng lại ở đó cũng không tồn tại vẻ có trách nhiệm. Trong sảnh đem bảy tám người đang được ngồi, bia xếp trở thành mặt hàng xung quanh tường.

Dương Chiêu bước trực tiếp lại quầy tiếp tân. Trực quầy là nhì cô nàng make up đặc biệt đậm.

“Xin xin chào chị, tụi em gom được gì cho tới chị?”

Dương Chiêu: “Tôi mong muốn mò mẫm người.”

Nhân viên lễ tân sửng sốt: “Tìm người?”

Dương Chiêu: “Nơi này những cô đem micro không? Tôi mong muốn mò mẫm em trai tôi.”

Cô tiếp tân ở bên cạnh nghe vậy phì cười cợt một giờ đồng hồ, “Micro?” Cô tớ coi bên trên coi bên dưới review Dương Chiêu một lượt mới nhất nói: “Ngại quá, tụi em không tồn tại micro.”

Nhân viên lễ tân thấy cô ko đặt điều bàn, thái chừng còn tồn tại vẻ lo ngại nên rằng tiếp: “Không đem phía trên.”

Dương Chiêu: “Các cô coi gom tôi đem vị chúng ta Lưu nào là đặt điều chống cho tới nhiều người không?”

Cô nhân viên cấp dưới tê liệt thấy Dương Chiêu vẫn mong muốn mò mẫm, mất mặt kiên trì bấm nhấp chuột PC, nói: “Họ Lưu đem tới nhì tía người, khối hệ thống của Cửa Hàng chúng tôi chỉ khắc ghi chúng ta ko lưu thương hiệu, chị mong muốn mò mẫm ai?”

Dương Chiêu lấy một quyển tuột nhỏ và cây Pu't vô giỏ xách đi ra, chất vấn nhân viên cấp dưới lễ tân: “Ở những chống nào là vậy?”

Hai cô nhân viên cấp dưới dường như ko vui: “Chị mong muốn mò mẫm ai thì tự động mò mẫm, Cửa Hàng chúng tôi ko được luật lệ bật mí.”

Dương Chiêu sửng sốt: “Có quy tấp tểnh đó?”

Thực hóa học làm cái gi đem quy tấp tểnh nào là, chẳng qua chuyện nhì cô bé này sẽ không mong muốn rằng. Một cô gật đầu: “Không được luật lệ bật mí, nếu như chị ko đặt điều bàn thì phiền chị qua chuyện mặt mũi tê liệt hóng, Cửa Hàng chúng tôi còn nên tiếp đón khách.”

Dương Chiêu thả tuột và Pu't vô giỏ xách, mi khá nhíu lại. Đang tấp tểnh hé mồm thì một bóng người chợt lướt qua chuyện khóe đôi mắt. Dương Chiêu hòn đảo đôi mắt, thấy một người cút vô toilet.

“Chị thực hiện ơn tách đi ra một chút ít.” Nhân viên lễ tân ko để ý cho tới chuyện không giống, chỉ siêng chăm xua đuổi người. Dương Chiêu coi cô tớ một chiếc, ko rằng gì thêm thắt bước trực tiếp về phía toilet.

Cô đứng hóng ngoài cửa ngõ.

Người kia… nếu như cô ko sai lầm thì hẳn là đùa cùng theo với Lưu Nguyên. Mấy chuyến đón Dương Cẩm Thiên, đem vài ba chuyến Dương Chiêu thấy cậu tớ cút nằm trong em trai cô đi ra cổng ngôi trường.

Đợi vài ba tía phút, người nọ lảo hòn đảo bước thoát ra khỏi toilet. Dương Chiêu tấp tểnh bước lại chất vấn vài ba câu, tuy nhiên coi đường nét mặt mũi cậu tớ cô ngay lập tức thôi.

Mắt cậu tớ sưng húp, tròng đôi mắt đỏ lòm bừng, góc nhìn hoảng loạn; *** phập phồng thở dốc liên tiếp.

Say R*ợ*u?

Dương Chiêu coi cậu tớ ngất ngư lướt qua chuyện người bản thân, trở về một gian lận chống.

Dương Chiêu bám theo sau cậu tớ.

Thảm trải bên trên hiên chạy đặc biệt nặng trĩu hương thơm, ở bên cạnh những cửa ngõ chống nhì mặt mũi hiên chạy hóa học chan chứa vỏ R*ợ*u bia. Cậu tớ tiếp cận chống cuối hiên chạy, Dương Chiêu mơ hồ nước nghe thấy giờ đồng hồ la hét đinh tai nhức óc vô tê liệt cất cánh đi ra.

Cậu tớ đẩy cửa ngõ vô. Dương Chiêu bước thời gian nhanh thêm thắt bao nhiêu bước, ngay lập tức bên trên thời xung khắc góc cửa chuẩn bị đóng góp sập, cô trả tay ngăn lại.

Từ cửa ngõ coi trực tiếp vô vô, lù mù mờ ảo ảo, cô thấy có tầm khoảng bảy tám người đang được ngồi bên trên sô trộn. Chuyển đôi mắt qua chuyện, thấy bên trên cái sô trộn nhỏ tiếp mặt mũi mang 1 người ngồi tê liệt.

Xem thêm: phân tích bài thơ thu vịnh

Người tê liệt ko húp R*ợ*u cũng ko ca hát, chỉ cúi đầu ngồi một góc.

Dương Chiêu chỉ xem qua đã nhận được đi ra này là em trai cô – Dương Cẩm Thiên.

Cô đẩy cửa ngõ đi ra.

Trên màn hình hiển thị là bài bác hát đang rất được gào thét điên loàn vô chống, toàn bộ quý khách bên trên sô trộn lẫn cho đều dán đôi mắt vô màn hình hiển thị, thỉnh phảng phất gào lên một câu, vẫn không có ai để ý đem người kỳ lạ lao vào.

Mãi cho tới Khi Dương Chiêu đứng trước mặt mũi Dương Cẩm Thiên, cậu ngửng đầu lên coi, không thể tinh được kêu lên một giờ đồng hồ “chị”, quý khách vô chống mới nhất xoay đầu coi qua chuyện.

Người đang được ca hát cũng trở nên mách bảo, ngừng hát coi lại.

Dương Cẩm Thiên vẫn ngồi tê liệt, “… chị?”

Sắc mặt mũi Dương Chiêu đặc biệt điềm nhiên, tuy nhiên Dương Cẩm Thiên biết vẻ mặt mũi chị bản thân vẫn luôn luôn như vậy. Cậu ko biết chị cậu lúc này đem tức phẫn nộ hay là không, hoặc phải rằng đang được tức phẫn nộ đến mức độ nào là.

“Đi với chị.”

Dương Cẩm Thiên lấy lại lòng tin, quan sát về phía sô trộn.

Dương Chiêu bám theo góc nhìn của cậu coi qua chuyện, thấy Lưu Nguyên đang được ngồi điểm tê liệt. Nhưng góc nhìn của cô ấy lướt thời gian nhanh qua chuyện Lưu Nguyên, coi vô người ngồi thân thích sô trộn.

Tên này chắc hẳn rằng ko nên học viên, coi hắn tối thiểu cũng nên tía mươi rồi, khoác một cái áo sơ-mi ngắn ngủn tay rộng lớn thùng thình, người buốt nhách.

Gã đang dần review Dương Chiêu, hếch hếch cằm với Dương Chiêu, “Ai đây?”

Dương Cẩm Thiên nhỏ giọng nói: “… là bà mẹ.”

Dương Chiêu: “Ngại quá, tôi mong muốn dắt nó cút trước.”

Gã nam nhi tê liệt cười cợt một giờ đồng hồ, Dương Chiêu cảm nhận thấy điệu cười cợt của hắn đặc biệt như thể một loại chim hoang dại ở Châu Phi, domain authority xương gì nhăn nhúm không còn lại. Sau Khi tìm hiểu xét một lượt thì hắn choài người đi ra nói: “Chị gái, chị ở đùa với bọn em một chút ít đang được nào là.”

Giọng điệu của hắn đặc biệt nhẹ nhàng, Dương Chiêu bất giác khẽ nheo đôi mắt.

“Không cần thiết, đái Thiên —” Dương Chiêu xoay sang trọng rằng với Dương Cẩm Thiên, “Đi thôi.”

Dương Cẩm Thiên chừng như đặc biệt kinh hồn hắn nam nhi tê liệt, cậu không đủ can đảm coi Dương Chiêu, chỉ ngắc ngứ nói: “Vậy anh Phùng, em cút trước…”

Gã nam nhi gọi là anh Phùng đùng một cái vỗ vỗ bàn, nhiệt tình khuyên răn bảo: “Từ kể từ đang được nào là, cút vật gì tuy nhiên cút chứ, cho tới phía trên —”, hắn với tay qua chuyện tiếp đón Dương Chiêu, “Nào, chị gái, ngồi phía trên.” Gã chỉ chỉ địa điểm ở bên cạnh, địa điểm tê liệt vốn liếng mang 1 cô nàng đang được ngồi, thấy hắn vì vậy cô tớ đẩy bẫy vai hắn một chiếc. Gã gọi là anh Phùng tê liệt trừng đôi mắt coi cô tớ, trách cứ cứ: “Gì vậy, nhường nhịn khu vực cho tới chị gái ngồi mau.”

Dương Chiêu ko coi hắn, túm tay Dương Cẩm Thiên kéo cậu thoát ra khỏi số ghế.

Dương Cẩm Thiên thông thoáng giãy giụa một chiếc, Dương Chiêu ko buông tay, kéo cậu ra phía bên ngoài.

Người vừa phải ca hát tê liệt đang được đứng cạnh cửa ngõ, nhường nhịn như thể đứng canh cửa ngõ. Dương Chiêu liếc cậu tớ một chiếc, nói: “Xin cho tới qua chuyện.”

Người nọ nguyên vẹn một đầu tóc vàng, áo hé phanh ***, góc nhìn u ám và đen tối, cậu tớ vậy micro lên gào về phía Dương Chiêu nhì giờ đồng hồ. Âm thanh rất rộng lớn, Dương Chiêu tháo lui về sau nhì bước.

Tên tóc vàng gào vài ba giờ đồng hồ thấy hiệu suất cao rất hay, e hèm đang được tính gào tiếp, ko ngờ cánh tay đột nhiên cứng đờ, micro tách ngoài tay.

“Hử?” Cậu tớ phản xạ lờ lững vài ba nhịp, xoay vòng xung quanh vài ba vòng mới nhất trừng trị hình thành hâu phương cậu tớ – địa điểm góc cửa mang 1 người, vô tay đang được vậy micro của cậu tớ.

Trần Minh Sinh.

Tên tóc vàng liếc coi Trần Minh Sinh một chiếc, với tay đi ra lấy lại micro. Đầu óc cậu tớ xoay cuồng, chân đứng cũng ko vững vàng, vừa phải xoay người một chiếc suýt chút nữa trượt chân nốc ao xuống sàn.

Vừa lảo hòn đảo một chiếc, thì cậu tớ thấy chân Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh ko đem chân fake, chỉ chống nạng. Anh cột túm phần ống quần lại, buông lửng lơ thân thích ko trung. Tên tóc vàng tê liệt khá tá hỏa, tiếp sau đó điềm đạm lại chính thức cười cợt huỷ lên.

“Ha ha ha — ha ha!”

Cậu tớ cười cợt lăn kềnh trườn bên trên mặt mũi khu đất, cũng chẳng lưu giữ gì cho tới việc giành lại micro nữa.

Dương Chiếu kéo Dương Cẩm Thiên ra phía bên ngoài cửa ngõ.

Dương Cẩm Thiên cũng thấy Trần Minh Sinh, cậu lo âu coi anh, “Anh —!?” Lập tức cậu xoay sang trọng coi Dương Chiêu, chỉ coi một chiếc tuy nhiên không đủ can đảm rằng gì.

Dương Chiêu coi trực tiếp vô em trai, góc nhìn lạnh giá.

Trần Minh Sinh coi Dương Chiêu: “Hai bà mẹ ra phía bên ngoài trước cút.”

Dương Chiêu kéo Dương Cẩm Thiên cút trước. Trần Minh Sinh chống nạng lao vào, đặt điều micro lên bên trên bàn.

Mọi người vô chống hàng loạt review anh, nhì cô nàng tê liệt thấy chân của anh ý thì mặt mũi nhăn lại, xoay mặt mũi sang trọng một phía. Gã gọi là anh Phùng tê liệt thì nghênh mặt mũi lên coi.

“Sao nào là, người đồng đội, mong muốn gì?”

Trần Minh Sinh ko rằng gì, anh đặt điều mạnh cái micro lên bàn.

“Quấy rầy.”

Giọng anh đặc biệt trầm, tuy nhiên cũng coi như khách hàng khí. Gã Phùng tê liệt hừ một giờ đồng hồ vô mũi, mất mặt kiên trì xua xua tay, ý là ‘mày mau cút đi’.

Trần Minh Sinh chống nạng tách cút.

Khoảnh xung khắc xoay người, anh coi thông thoáng qua chuyện thương hiệu tóc vàng vẫn phía trên mặt mũi khu đất cười cợt sằng sặc, lại trông thấy một thương hiệu không giống đang trong góc thở phì phò; ở đầu cuối thu đường nét mặt mũi, tạm dừng hoạt động tách cút.

Bên ngoài, Dương Cẩm Thiên đang được phụ thuộc vào cột năng lượng điện, Dương Chiêu đứng trước mặt mũi cậu, cả nhì ko rằng câu nào là.

Trần Minh Sinh tiếp cận, Dương Chiêu xoay đầu sang trọng nhẹ nhàng tiếng nói với anh, “Chờ em một chút ít.” Cô lướt qua chuyện người Trần Minh Sinh, Trần Minh Sinh thấy cô lấy dung dịch và vỏ hộp quẹt thoát ra khỏi túi, anh thản nhiên xoay đầu.

Dương Cẩm Thiên đang được coi anh vày góc nhìn ko chất lượng.

Trần Minh Sinh cũng lấy một *** cắm bên trên khóe mồm.

Ban tối dông tố giá buốt thổi vù vù, sương sương mỏng tanh manh còn chưa kịp cất cánh lên đang được tan tan.

Dương Cẩm Thiên coi Trần Minh Sinh: “Anh cho tới trả tiền?”

Trần Minh Sinh đứng thân thích mùng sương sương khẽ nheo đôi mắt lại, ko rằng gì.

Dương Cẩm Thiên lưu giữ lại ngày tê liệt, góc nhìn anh tớ cũng thế. Cậu bất giác nổi rét, nâng tay lên mong muốn đẩy. Trần Minh Sinh nâng tay ngược lên, cầm chặt cổ tay Dương Cẩm Thiên, khẽ xoay một chiếc bẻ quặt sau sườn lưng.

“Khốn kiếp!” Dương Cẩm Thiên mắng một câu, “Buông ra!”

Trần Minh Sinh ngậm dung dịch ở mồm, buông nạng đi ra. Anh đứng vày một chân, tay nên đặt tại một phía mặt mũi Dương Cẩm Thiên, ngón cái vờn nhẹ nhàng bên dưới mí đôi mắt cậu, tương hỗ vài ba vòng, rồi coi chằm chằm.

“Ông tiến công ૮ɦếƭ —!” Dương Cẩm Thiên đi ra mức độ giãy giụa dụa, bay ngoài tay Trần Minh Sinh. Cậu vệ sinh mặt mũi vài ba cái, nhấc chân tấp tểnh đá vô chân ngược Trần Minh Sinh.

Xem thêm: top phim cổ trang trung quốc hay nhất 2021

Đúng thời điểm này Trần Minh Sinh tự nhiên hé mồm.

Anh hít một khá dung dịch, thản nhiên nói: “Mấy loại tê liệt, cực tốt cậu chớ rớ vô.”

Dương Cẩm Thiên ngay tức khắc cứng đờ.