thơ xuân diệu về tình yêu

(VOH) - Xuân Diệu được ca tụng là ông vua thơ tình. Thơ Xuân Diệu luôn luôn hóa học chứa chấp những tình thương mạnh mẽ hoặc một ít dư vị đăng đắng cay về thương yêu và cuộc sống thường ngày.

Mục lục

Bạn đang xem: thơ xuân diệu về tình yêu

  1. Thơ Xuân Diệu về thương yêu nồng dịu, say đắm
    1. Tương tư chiều
    2. Tình loại nhất
    3. Xa cách
    4. Anh đang được thịt em
    5. Phải nói
    6. Đứa con cái của tình yêu
    7. Yêu
    8. Đứng hóng em
    9. Vội vàng
    10. Biển
    11. Trăng
    12. Dối trá
    13. Hoa Đẹp Là Hoa Nhìn Với Mắt Em
    14. Hỏi
    15. Gửi hương thơm cho tới gió
    16. Hôn
    17. Hôn khuôn nhìn
  2. Những bài bác thơ Xuân Diệu về ngày xuân tràn mức độ sống
    1. Xuân
    2. Thơ tình ngày xuân
    3. Một ngày xuân
    4. Nụ cười cợt xuân
    5. Xuân đầu
    6. Hoa cau  
    7. Xuân rụng
    8. Vì sao
    9. Xuân ko mùa
  3. Những bài bác thơ Xuân Diệu về ngày thu tràn lãng mạn
    1. Chiều đầu thu
    2. Thơ duyên
    3. Đây ngày thu tới
    4. Ý thu
    5. Thu
    6. Bụi mưa nhòa cũ
    7. Nguyệt cầm
    8. Chiều

Trong trào lưu Thơ mới mẻ, Xuân Diệu là thi sĩ tiêu biểu vượt trội bởi lối viết lách nhẹ dịu, thâm thúy lắng tuy nhiên ko xoàng xĩnh phần tạo ra. Ông mang lại ngọn dông tố mới mẻ tràn mức độ sinh sống, thổi nhập nền thơ ca nước Việt Nam đương thời những ý niệm sinh sống mới mẻ mẻ, thú vị. Do cơ, thơ của Xuân Diệu trộn chút đường nét buồn, đơn độc và romantic tuy nhiên sở hữu Lúc lại rộn rực thèm khát kính yêu cho tới cháy rộp. 

tho-xuan-dieu-voh-0

1. Thơ Xuân Diệu về thương yêu nồng dịu, say đắm 

Vào những buổi đầu lúc để chân nhập thôn thơ, Xuân Diệu đang được lựa chọn cho chính bản thân mình một lối viết lách khác lạ về thương yêu. Ông sáng sủa tác thơ với tôn chỉ sinh sống nhằm yêu thương và phụng sự cho tới thương yêu bởi một trái ngược tim chân tình, hăng hái. Hãy nằm trong hương thụ những bài bác thơ của Xuân Diệu viết lách về thương yêu nhằm hiểu rộng lớn xúc cảm và quan điểm mới mẻ mẻ ở trong phòng thơ! 

1.1 Tương tư chiều

Bữa ni mức giá, mặt mày trời cút ngủ sớm;
Anh lưu giữ em, em hỡi! Anh lưu giữ em
Không gì buồn bởi những chiều tối êm ả.
Mà khả năng chiếu sáng đều hòa nằm trong bóng tối.
Gió xuề xòa kéo bản thân qua chuyện cỏ rối;
Vài miếng tối u uất lủi nhập cành;
Mây theo gót chim về mặt hàng núi xa vời xanh
Từng đoàn lớp uyển chuyển và lặng lẽ
Không gian dối xám tưởng chuẩn bị tan trở thành lệ

Thôi không còn rồi! Còn chi nữa đâu em!
Thôi không còn rồi, dông tố gác với trăng thềm.

Với sương lá rụng bên trên đầu thân mật và gần gũi,
Thôi đã không còn hờn ghen ghét và phẫn nộ tủi.
(Được phẫn nộ hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu!)
Anh 1 mình, nghe toàn bộ buổi chiều
Vào lờ lững lờ đờ ở nhập hồn hiu quạnh

Anh lưu giữ giờ đồng hồ. Anh lưu giữ hình. Anh lưu giữ ảnh
Anh lưu giữ em, anh lưu giữ lắm! Em ơi
Anh lưu giữ anh của tháng ngày xa vời khơi,
Nhớ song môi đang được cười cợt ở phương trời.
Nhớ hai con mắt đang được coi anh đăm đắm!
Gió bao thứ tự từng trận dông tố thương cút,
- Mà kỷ niệm, thối, còn gọi tao chi...

1.2 Tình loại nhất

tho-xuan-dieu-voh-1

Anh chỉ tồn tại một thương yêu loại nhất
Đem cho tới em kèm cặp với cùng 1 lá thư
Em ko lấy là tình anh đang được mất
Tình đang được cho tới ko lấy lại bao giờ

Thư thì mỏng manh như trong cả đời mơ ảo
Tình thì buồn như toàn bộ phân tách ly
Xếp khuôn giấy tờ nhằm hoài vào trong túi áo
Mãi trăm thứ tự mới mẻ vội vàng lại trả đi

Em xé như lòng non nằm trong giấy tờ mới
Mây dần dần trôi hôm ấy phủ đấm khê
Thôi thôi nhé, hoa đang được sầu bên dưới đất
Cười bên trên cành sao được nữa em ơi!

Anh chỉ tồn tại một thương yêu loại nhất
Đem cho tới em là đang được rơi rụng cút rồi!

1.3 Xa cách

Có một bận em ngồi xa vời anh quá
Anh bảo em ngồi xích lại ngay gần hơn
Em xích ngay gần thêm 1 chút: anh hờn.
Em ngoan ngoãn ngoãn xích ngay gần thêm thắt chút nữa.
Anh chuẩn bị phẫn nộ. Em mỉm cười cợt, cuống quýt vã
Đến kề anh, và mơn trớn: "em đây!"
Anh phấn khởi ngay tắp lự, tuy nhiên chợt lại buồn tức thì.
Vì anh nghĩ: thế vẫn tồn tại xa vời lắm.

Đôi đôi mắt của tình nhân, thối vực thẳm!
Ôi trời xa vời, vừng trán của những người yêu!
Ta thấy gì đâu sau sắc yêu thương kiều
Mà tao riết thân mật đôi bàn tay tuyệt vọng.
Dầu tin cẩn tưởng: công cộng một đời, một mơ.
Em là em, anh vẫn tiếp tục là anh.
Có thể này qua chuyện Vạn Lý Trường Thành
Của nhì ngoài trái đất chứa chấp tràn kín đáo.

Thương lưu giữ cũ trôi theo gót tháng ngày mất
Quá khứ anh, anh ko nhắc nằm trong em.
Linh hồn tao u uẩn tựa đêm hôm,
Ta ko thấu, nữa là ai thấu rõ ràng.
Kiếm mãi, nghi vấn hoài, hoặc ghen ghét bóng gió
Anh ham muốn nhập thăm dò xét giấc em mơ.
Nhưng anh giấu quanh em những mơ ko ngờ
Cũng như em giấu quanh những điều quá thực...

Hãy sát song đầu! Hãy kề song ngực!
Hãy trộn nhau song làn tóc cụt dài!
Những cánh tay! Hãy quấn riết song vai!
Hãy dưng cả thương yêu lên sóng mắt!
Hãy khắn khít những cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe song hàm ngọc của răng;
Trong say sưa, anh tiếp tục bảo em rằng:
"Gần thêm thắt nữa! Thế vẫn tồn tại xa vời lắm!".

1.4 Anh đang được thịt em

Anh đang được thịt em, anh chôn em nhập trái ngược tim anh
Từ trên đây anh ko được yêu thương em ở nhập sự thật
Một vật gì đang được qua chuyện, một chiếc gì đang được mất
Ta coi nhau, tư đôi mắt biết thực hiện sao?
Ôi! Em mến yêu! Em vẫn là kẻ anh yêu thương mến nhất
Cho cho tới giờ đây ruột anh vẫn thắt
Tim anh vẫn đập như vấp váp thời gian
Nhớ từng nào yêu thương mến nồng dịu,
Nhớ đoạn đời nhì tao rạng rỡ
Nhớ trời khu đất cho tới anh mở
Nhớ
Muôn thuở thần tiên
Ôi! Xa em, anh rớt vào vực ko cùng
Đời anh ko em, mức giá lùng ê buốt
Nhưng còn anh, còn em, nhưng mà song tao đang được khác
Ta: nhì người xa vời kỳ lạ – nên đâu ta!
Anh đang được thịt em, anh chôn em nhập trái ngược tim anh
Anh vẫn ước được em tha bổng thứ
Anh vẫn yêu thương em như thuở ban đầu
Thế mà tại vì sao tao vẫn xa vời nhau?
Tại em cố chấp
Tại anh đang được mất
Con lối đi cho tới trái ngược tim em
Anh đang được thịt em rồi, anh vần ngày tối yêu thương mến
Em đang được thịt anh rồi, em vứt xác anh đâu.

1.5 Phải nói

Yêu thiết tha thế vẫn tồn tại ko đủ?
Anh tham lam lam, anh yên cầu rất nhiều,..
Anh biết rồi , em đang được phát biểu em yêu;..
Sao vẫn ham muốn nhắc một lời nói đang được cũ?

-Yêu thiết tha, thế vẫn tồn tại ko đủ
Nếu em yêu thương nhưng mà chỉ nhằm nhập lòng;
Không tỏ hoặc, yêu thương mến cũng chính là ko .
Và vẻ đẹp chỉ thực hiện bởi cẩm thạch
Anh thèm ham muốn vô hạn và tuyệt đích
Em biết không? Anh thăm dò tìm kiếm em hoài
Sự thiệt thời buổi này, ko thiệt cho tới ngày mai .
Thì ân ái sở hữu khi nào lại cũ?

Yêu thiết tha, thế vẫn tồn tại ko đủ
Phải phát biểu yêu thương, trăm bận cho tới ngàn lần
Phải đậm nồng cho tới mãi mãi tối xuân
Đem chim bướm thả nhập vườn tình ái
Em nên phát biểu, nên phát biểu và nên nói
Bằng lời nói riêng rẽ điểm cuối đôi mắt, đầu mày
Bằng đường nét phấn khởi, bởi vẻ mắc cỡ, chiều say
Bằng đầu ngả, bởi mồm cười cợt, tay riết
Bằng lạng lẽ, bởi chi anh sở hữu biết
Cốt nhất là em chớ mức giá như đông đúc.
Chớ thản nhiên mặt mày một kẻ cháy lòng
Chớ yên tĩnh ổn định như mặt mày hồ nước nước ngủ
Yêu thiết tha, thế vẫn tồn tại ko đầy đủ.

1.6 Đứa con cái của tình yêu

Anh ước song tao sở hữu con
Con giống như em rất đẹp coi ko chán
Giống hai con mắt, theo hình gương trán
Con đem tình xán lạn song ta

Con giống như em, con cái cũng tương tự như cha
Giống khuôn mũi ngay thật trực tiếp sống
Nhìn tương tự coi xa vời cũng giống
Cũng cái đầu dợn sóng Quy Nhơn

Nhưng con cái tao nó giống như em hơn
Giống đứng ngồi, suy nghĩ, ăn nói
Duy chẳng giốngcái nư Lúc dỗi
Lúc em hờn, trời cũng nên thua

Muốn hoà kẽ tóc với chân tơ
Muốn thịt xương tao nở vạn mùa
Em hỡi! Đứa con cái tình ái ấy
"Tình yêu thương ko đang được, mến ko bưa"

1.7 Yêu

Yêu là bị tiêu diệt ở trong tâm một ít
Vì bao nhiêu Lúc yêu thương nhưng mà Chắn chắn được yêu
Cho thật nhiều, tuy nhiên nhận chẳng bao nhiêu
Người tao phụ, hoặc hững hờ, chẳng biết

Phút thân mật và gần gũi na ná giờ phân tách biệt
Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn chi phí,
Vì bao nhiêu Lúc yêu thương nhưng mà Chắn chắn được yêu!
- Yêu là bị tiêu diệt ở trong tâm một ít

Họ lạc lối thân mật u sầu thong manh mịt
Những người si theo gót dõi lốt chân yêu
Và cảnh đời là rơi mạc cô liêu
Và tình ái là sợi thừng vấn vít

Yêu, là bị tiêu diệt ở trong tâm một không nhiều.

1.8 Đứng hóng em

Trong chiều tối hôm bóng nhá nhem
Anh đi ra trước cổng đứng hóng em
Nhận từng vóc dáng vẻ kể từ xa vời tới
Lọc lấy một hình anh nằm trong quen

Anh thấy ai cũng cuống quýt vàng
Như chim hôm thoi thót về rừng
Người cút xe đạp điện đăm chiêu lắm
Nghĩ nhà bếp mái ấm đang được lửa bập bùng.

Anh cũng chuyên nghiệp hoàn thành khuôn nhà bếp nhà
Tâm trở thành cơm trắng nước dọn bưng ra
Một tuần mong chờ cho tới thời điểm ngày hôm nay tiếp
Vào chén cho tới em vị đậm đà

Nhưng bóng hoàng hít sánh lại rồi
Hình em anh nằm trong thế nhưng mà - ôi!
Mấy phen suýt nữa reo
"Em đến"Lại ủi an lòng: "Hãy đợi thôi!"

Anh đứng như trồng, chẳng Chịu đựng đi
Nhớ nhung vun được đức kiên trì
Anh coi đường nét mặt mày người qua chuyện vội
Thông cảm muôn thuở những biệt ly

Nếu đồ ăn cơ gắp một mình
Tủi lòng, anh vẫn vững vàng tín nhiệm.
Thương em vất vả, anh quên hết
Nỗi đau đớn mong đợi cháy dạ.

1.9 Vội vàng

Tôi ham muốn tắt nắng nóng đi
Cho màu sắc chớ nhạt nhẽo mất;
Tôi ham muốn buộc dông tố lại
Cho hương thơm chớ cất cánh cút.

Của bướm ong này trên đây tuần trăng mật;
Này trên đây hoa của đồng nội xanh rì rì;
Này trên đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến oanh này trên đây khúc tình si.
Và này trên đây khả năng chiếu sáng chớp mặt hàng mi;
Mỗi sáng sủa sớm, thần phấn khởi hằng gõ cửa;
Tháng giêng ngon như 1 cặp môi gần;

Tôi sung sướn, tuy nhiên cuống quýt vàng một nửa:
Tôi ko hóng nắng nóng hạ mới mẻ hoài xuân.
Xuân đang được cho tới, tức thị xuân đang được qua chuyện,
Xuân còn non, tức thị xuân tiếp tục già nua,
Mà xuân không còn, tức thị tôi cũng rơi rụng.
Lòng tôi rộng lớn, tuy nhiên lượng trời cứ chật,
Không cho tới nhiều năm thời trẻ em của nhân gian dối,
Nói thực hiện chi rằng xuân vẫn tuần trả,
Nếu cho tới nữa ko nên rằng hội ngộ.
Còn trời khu đất, tuy nhiên không có gì tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả khu đất trời;
Mùi mon, năm đều rớm vị phân tách phôi,
Khắp sông, núi vẫn than thở âm thầm tiễn đưa biệt…
Cơn dông tố xinh thì thào nhập lá biếc,
Phải chăng hờn vì thế nỗi nên cất cánh đi?
Chim rộn rã chợt đứt giờ đồng hồ reo đua,
Phải chăng e phỏng nhạt tàn chuẩn bị sửa?
Chẳng khi nào, ôi! Chẳng khi nào nữa…

Mau cút thôi! Mùa ko ngả chiều hôm,
Ta ham muốn ôm cả sự sinh sống mới mẻ chính thức mơn mởn;
Ta ham muốn riết mây trả và dông tố lượn,
Ta ham muốn say cánh bướm với thương yêu,
Ta ham muốn thâu nhập một chiếc hít nhiều
Và non sông, và cây, và cỏ rạng,
Cho ngà ngà mùi hương thơm phức, cho tới đang được tràn ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
– Hỡi xuân hồng, tao ham muốn gặm nhập ngươi!

1.10 Biển

Anh ko xứng là đại dương xanh
Nhưng anh ham muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát nhiều năm phẳng phiu lặng
Soi tia nắng trộn lê...

Bờ xinh xắn cát vàng-
Thoai thoải mặt hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm mặt mày sóng...

Anh van nài thực hiện sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thiệt khẽ, thiệt êm
Hôn êm ả đềm mãi mãi

Đã hít rồi, hít lại
Cho cho tới mãi muôn đời
Đến tan cả khu đất trời
Anh mới mẻ thôi dào dạt...

Cũng sở hữu Lúc ào ạt
Như nghiến nát nhừ bờ em
Là khi triều yêu thương mến
Ngập bến của ngày đêm

Anh ko xứng là đại dương xanh
Nhưng cũng van nài thực hiện bể biếc
Để hát mãi mặt mày gành
Một tình công cộng ko hết

Để những Lúc bọt tung white xoá
Và dông tố về cất cánh toả điểm nơi
Như hít mãi ngàn năm ko thoả,
Bởi yêu thương bờ lắm lắm, em ơi!

1.11 Trăng

Trong vườn tối ấy nhiều trăng quá,
Ánh sáng sủa tuôn tràn những lối cút.
Tôi với tình nhân qua chuyện nhẹ nhàng nhẹ nhàng...
Im lìm, không đủ can đảm phát biểu năng chi.

Bâng khuâng chân tiếc giậm lên vàng,
Tôi e đàng trăng giờ đồng hồ dậy vang,
Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá,
Và thực hiện sai lỡ nhịp trăng đang được.

Dịu dàng đàn những ánh tơ xanh rì,
Cho dông tố du dương điệu múa cành;
Cho dông tố đượm buồn, thôi náo động
Linh hồn yểu tướng điệu của tối thanh.

Chúng tôi lặng lẽ bước nhập thơ,
Lạc thân mật niềm êm ả chẳng bờ bến.
Trăng sáng sủa, trăng xa vời, trăng rộng lớn quá!
Hai người tuy nhiên chẳng bớt trật.

1.12 Dối trá

Nói chi nữa giờ đồng hồ buồn gớm ghê ấy
Để lòng tôi sung sướng ham muốn chi phí tan?
Tất cả tôi run rẩy rẩy tựa thừng đàn
Nghe thỏ thẻ chủ yếu điều tôi giấu quanh kỹ,
Sợ hai con mắt điềm nhiên và diễm lệ
Vâng, phát biểu chi nhằm khiêu lại mối cung cấp sầu
Toi tưởng đà cạn hẳn nhập xưa nay,
Để lại group cho tới cháy thêm thắt ngọn lửa
Tưởng ngay gần tàn. – Yêu? yêu thương nhau? thực hiện chi nữa!

Tôi vẫn hiểu được tôi chẳng xứng người;
Mùa xuân tôi ko hề sở hữu hoa tươi;
Tôi như cái thuyền hỏng, hỏng, ko bến đỗ;
Tôi là 1 con cái chim ko tổ,

Lòng đơn độc rộng lớn một đứa không cha mẹ,
Nhặt nụ cười cợt của thiên hạ, thương ôi,
Để tự động nhủ: “ta được yêu thương đấy chứ”.
Tôi chỉ sinh sống nhằm hoài tưởng nhớ nhớ
Mãi mãi yêu thương, tuy nhiên giấu quanh giếm luôn luôn luôn;
Mà người thì,lơ đãng, dậm bên trên buồn,
Bân cút hái những cành phấn khởi xanh rì thắm.

Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!
Hỡi tâm địa thâm thúy xa vời như vực thẳm!
Tôi hiểu được người phát biểu – vậy cười cợt – đùa,
Tiếng đã thử tôi tái tê toàn bộ cơ thể,
Tim ngừng đập, nhằm thu hồn nghe lắng,
Máu ngừng chạy, khiến cho lòng bớt nặng trĩu.
Tôi hiểu được, chỉ cơ hội một ngày sau,
Cây mặt mày đàng tiếp tục nhìn thấy tôi sầu,
Đi thất thểu, cút long dong, cút quạnh quẽ.

Vì cuống quýt cho tới tìm kiếm nhau, tôi sẽ
Chỉ thấy người thương tuy nhiên chẳng thấy tình thương.
Và như màu sắc theo gót nắng nóng nhạt nhẽo, như hương
Theo dông tố rơi rụng, tình người đành tản mác.
Tôi tiếp tục trốn, thẫn thờ, ngờ ngạc,
Trái tim buồn như 1 kho bãi tha bổng quỷ,
Gượng mỉm cười: “Người quên cho là ta
Sẽ nhức nhối bởi một lời nói phát biểu vội”.

Vì khốn nỗi! tôi vẫn tồn tại tin cẩn mãi
Sự sai sót kia; tôi ko thể ko yêu
Dầu ko tin cẩn, tôi càng cứ yêu thương nhiều:
Khi người phát biểu, giờ đồng hồ người êm ả quá …
Có khi, tưởng chỉ nhằm rơi tàn lửa,
Tay vô tình làm cho một vụ cháy to:
Người tưởng buông có một giờ đồng hồ hò hẹn,
Tôi tận hưởng ứng bởi vạn lời nói say đắm
Đương rộn rực, thì thào, rối rắm
Ngập lòng tôi – Mà ai ngó cho tới đâu:
Tôi điên loạn, tất yếu nên đau đớn nhức,
Tôi biết lắm, trời ơi, tôi biết lắm!

Vậy, trót lỡ, tôi tiếp tục đành lẳng lặng
Chịu nguyệt lão tình làm cho lại bởi tay ai,
Không cần thiết van nài, ko trách móc móc, vì thế – ôi!
Tôi chẳng biết thực hiện cho tới lòng cứng cỏi

Cứ như vậy cho tới giờ thâm tối
Hoa mối tình công cộng phận đoá hồng thô,
Mà trái ngược tim đang được ghê gớm dáng vẻ hững hờ
Đã công cộng phận của tro tàn nhà bếp lạnh

Tôi giấu quanh sẵn một vong hồn hiu quạnh,
Cho nên, ngay tắp lự chiều cơ, tôi không còn vui
Không thấy người bởi ko thấy mặt mày trời,
Tôi ôm ngực test thăm dò coi biên giới
Của sầu tủi. Nhưng, hỡi tình nhân hỡi!

Nó mênh mông, vô hình họa, bủa vây tôi;
Yên ổn định cút, vướng mắc cho tới trên đây rồi,
Mơ ước cho tới, nhưng mà ngao ngán cũng lại
Và mơn trớn cả một kho ân ái,
Tôi 1 mình đối lập với tình không
Để lắng tai giờ đồng hồ khóc rơi rụng trong tâm.

1.13 Hoa Đẹp Là Hoa Nhìn Với Mắt Em

Hoa rất đẹp là hoa coi với đôi mắt em
Cửa bong là khuông sở hữu hình em ở giữa
Tách nước – là ngón tay em cầm
Quyển sách chao đèn là bóng em hiểu mở

Đường vật liệu bằng nhựa là đàng in lốt vạn chân
Duy sở hữu một lốt chân – em yêu thương dấu
Tàu năng lượng điện là tàu một tối anh tiễn đưa em đi
Em sở hữu lưu giữ một chiều tối tao đi dạo nhập sảnh Văn Miếu

Vũ trụ là vùng anh được gặp gỡ em
Thời gian dối là điểm anh với em sinh nằm trong thời đại
Em ơi! Em đang được phanh cho tới anh
Cánh cửa ngõ vô nằm trong, van nài chớ khi nào khép lại ….

1.14 Hỏi

Một năm, thêm thắt bao nhiêu mon rồi
Thu cút, đông đúc lại, bổi hổi chuẩn bị xuân
Gặp em, em gặp gỡ bao nhiêu lần
Tưởng thân quen nhưng mà kỳ lạ, tưởng ngay gần nhưng mà xa

Ai thực hiện cơ hội trở song ta
Vì anh vụng về ngượng, Hoặc là vì thế em?
Trăng còn đợi dông tố ko lên,
Hay là trăng đang được tròn trĩnh bên trên cái rồi?

Hằng ngày em phát biểu bao lời
Với phụ thân, với u, với những người xung quanh
Với trên phố, với cây trái,
Sao em ko phát biểu với anh một lời?

Tương tư ăn nên miếng mồi
Đứng cút bên trên lửa, ở ngồi nhập sương
Phải duyên, nên lứa thì thương,
Để chi tối thẳm ngày ngôi trường em ơi!

1.15 Gửi hương thơm cho tới gió

Biết bao hoa rất đẹp nhập rừng thẳm
Đem gởi hương thơm cho tới dông tố phũ phàng!
Mất một đời thơm phức nhập kẽ núi,
Không người du tử cho tới nhằm mục tiêu lỗ.

Hoa tưởng lấy hương thơm gởi dông tố kiều,
Là truyền tin cẩn thắm gọi tình yêu
Song le hoa đợi càng thêm thắt tủi,
Gió đem hồn hương thơm nhạt nhẽo với chiều.

Tản mác phương ngàn lạc dông tố câm
Dưới rừng hương thơm rất đẹp chẳng tri âm,
Trên rừng hoa rất đẹp rơi bên trên đá,
Lặng lẽ hoàng hít phủ bước âm thầm.

Tình yêu thương muôn thuở vẫn chính là hương;
Biết bao nhiêu lòng thơm phức phanh thân mật đường
Đã rơi rụng thương yêu nhập dông tố rủi,
Không người thấu rõ ràng cho tới mối cung cấp thương!

Thiên hạ vô tình nhận ước mơ
Nhận rồi không hiểu biết nhiều mơ và công nhân..
Người si muôn kiếp là hoa núi
Uống nhụy lòng tươi tắn tặng khách hàng hờ 

1.16 Hôn

Trời ơi, ôm siết lấy say sưa
Mặt thèm khát mặt mày, lòng ước mơ lòng
Hôn em nước đôi mắt chảy ròng
Em ơi như ngọn đèn chong vẫn hóng.
Em hít anh trong cả một giờ,
Anh hít em bao nhiêu cho tới thỏa mãn đau
Sao nhưng mà phân cách thân mật xa vời nhau
Để cho tới mon thảm ngày sầu thế em?

Chao thối mãi mãi rơi rụng thăm dò,
Thấy rồi sung sướng tao lấy nhau về.
Hôn em ngàn thuở ko xuê 
Ấp yêu thương xương thịt, gắn kề linh tính.
Chiêm bao nhưng mà chẳng mơ lòng,
Rõ ràng sống động như nhập cuộc đời

1.17 Hôn khuôn nhìn

Không nên anh hít điểm mắt
Anh hít ánh nhìn của em
Mắt em một vừng yêu thương mến
Thắt anh nhập lưới êm ả đềm

Anh lưu giữ mãi một bến xe
Đến cơ nhì tao kể từ biệt
Em lặng yên. – Anh lắng nghe
Mắt em ngàn vạn tơ se

Từ hôm ấy hai con mắt em
Là hình họa sau cuối anh giữ
Đi xa vời anh cứ lưu giữ hoài
Một trời đôi mắt em tình tự

Xin em được chấp nhận anh hôn
Cái coi em, gương tâm hồn
Cái coi em nhập ko gian
Trong hồn anh thân mật chứa chấp chan ….

Xem thêm: Tổng thích hợp 40 bài bác thơ Bùi Giáng hoặc nhất về thương yêu và chuyện đời

2. Những bài bác thơ Xuân Diệu về ngày xuân tràn mức độ sống

Xuân Diệu không chỉ được nghe biết qua chuyện những áng thơ tình tràn xúc cảm và romantic. Ông còn nhằm lại một lốt ấn khó khăn nhạt trong tâm fan hâm mộ với những vần thơ xuân tràn trề mức độ sinh sống.

Những vần thơ Xuân Diệu đặc biệt quan trọng nồng dịu, lúc để cây bút mô tả về xuân, giọng thơ càng thêm thắt chút đắm say, domain authority diết. 

Xem thêm: truyện ngôn tình hiện đại trung quốc hay full

2.1 Xuân

tho-xuan-dieu-voh-2

Lá bàng non ngon miệng như ăn được.
Trời tạnh nhưng mà lá mới mẻ ẩm ướt như mưa.
Nhựa bàng đỏ ửng còn thắm đầu lá biếc;
Gió rào rào tốc áo lá còn thưa.

Một mặt hàng cây bàng tuổi tác còn trẻ em lắm
Biết dông tố đùa nên cây lại đùa rộng lớn.
Những chồi nhọn phấn khởi tươi tắn châm khoảng chừng thắm,
Cành lao xao chuyền ánh lá xanh rì rờn.

Tôi cút thân mật buổi đầu ngày, cút giữa
Buổi đầu xuân – cút thân mật buổi đầu tiên
Như sáng sủa ni cuộc sống vừa phải mới mẻ phanh.
Và ban sơ cây với dông tố cười cợt duyên.

2.2 Thơ tình mùa xuân 

Mùa xuân về nhập giờ đồng hồ ca chim,
Trên nước xanh rì sông, nhập liễu rèm.
Chưa hái được hoa đem tặng em
Nên một cành thơ em tạm thời lấy.

Ánh xuân từng sớm hồng tươi tắn mướt,
Những ống sương cao bèn nhận trước.
Ruộng xanh rì đang được ghép cho tới chân trời
Lóng lánh mạ soi bản thân xuống nước.

Chưa hái được hoa đem tặng em
Nên một cành thơ anh tạm thời lấy.
Cây trồng – tao chẳng trồng nêu đầu năm mới –
Những lá thứ nhất vừa phải nhú biếc.

Người cút chợ búa giờ đồng hồ chân ran,
Quần láng mới mẻ thâm nám còn loạt soạt.
Chưa hái được hoa đem tặng em
Nên một cành thơ anh tạm thời lấy.

Trên cảnh đồng quê thấy xếp hàng
Chạy nhiều năm như tận cuối ko gian
Những dàn Fe dựng như ren sắt
Dẫn năng lượng điện chuyền cút xây hạnh phúc…

Chưa hái được hoa đem tặng em
Nên một cành thơ anh tạm thời lấy.
Anh ham muốn chào em bước xuống thuyền,
Thuyền của song tao nhập hiện tại thực

Dựa thế tối tan, ngày sáng sủa rực,
Thuyền tao cút dựng lấy thần tiên…
Đây một cành thơ anh tạm thời đem
Như nước xanh rì sông, như liễu rèm…

2.3 Một ngày xuân

Một mùa xuân xanh rì tươi tắn như đôi mắt biếc,
Gió đại dương Đông phơ phất thổi lên rừng.
Áo Việt Bắc màu sắc chàm trộn vững vàng chắc
Cũng thêu thùa những đàng nắng nóng mênh mông.

Tôi bước tiến bên trên những đàng đánh tan,
Lắng tai nghe kháng chiến hát mơ hồ nước.
Mùi thành công gieo nhập bầu không khí nở,
Đường xuyên rừng hoặc đàng lại Thủ Đô?

Chèo lá nhỏ xuôi xuôi buông thả cái,
Gió lấy tơ cút nối những chân mây,
Những tay trẻ em ôm tròn trĩnh vòng thế giới;
Tự đâu về? Trái khu đất nổi bài bác phấn khởi.

Chàng vệ quốc súng đưa đi rảo bước.
Ngựa giao thông vận tải quay đầu sang một bên ngoạm thảm cỏ.
Cầu khấp khểnh toé lên song ánh nước.
Quán cửa ngõ coi mặt hàng lụa đôi mắt lung linh.

Đàng xa vời ấy Chắn chắn lượn vòng thiết tha,
Giòng sông Lô ca hát ở Khu Mười.
Phố Đại Từ hoặc Cao Vân chẳng biết!
Ta là bản thân, nhưng mà anh cũng chính là tôi.

Máu tươi tắn chảy tía năm trời đồng chí,
Có thời điểm ngày hôm nay một trong những buổi ban mai đời.
Muôn trong cổ họng chim trời kêu ríu rít
Khiến mặt mày trời hoảng loạn cả đàng tơ.

2.4 Nụ cười cợt xuân

Giữa vườn inh ỏi giờ đồng hồ chim vui
Thiếu phái đẹp coi sương chói mặt mày trời
Sao buổi đầu xuân êm ả thế!
Cánh hồng kết những nụ cười cợt tươi tắn.

Ánh sáng sủa ôm quấn những ngọn cao
Cây vàng lắc nắng nóng lá xôn xao
Gió thơm phức phơ phất cất cánh vô ý
Đem chạm cành mai sát nhánh khơi.

Tóc liễu buông xanh rì quá mỹ miều
Bên màu sắc hoa mới mẻ thắm như kêu
Nỗi gì chăm sóc qua chuyện ko khí
Như phảng phất trả mùi hương hương thơm mến yêu thương.

Này lượt thứ nhất thiếu hụt phái đẹp nghe
Nhạc âm thầm lên giờ đồng hồ hát say mê
Mùa xuân chín ửng bên trên song má
Xui khiến cho lòng ai thấy nặng trĩu nề…

Thiếu phái đẹp bâng khuâng đợi một người
Chưa từng hứa hẹn cho tới – thân mật xuân tươi
Cùng chàng trẻ trai xa vời xôi ấy
Thiếu phái đẹp thực hiện duyên, đứng mỉm cười

2.5 Xuân đầu 

Trời xanh rì thế! Hàng cây thơ biết mấy!
Vườn non sao! Đường cỏ mơ từng nào.
Khi Phạm Thái gặp gỡ Quỳnh Như thuở ấy,
Khi chàng Kim vừa mới được thấy nường Kiều.

Hỡi năm mon cuống quýt đi làm việc quá khứ!
Trời về đây! Và lấy quay trở lại đây
Rượu điểm đôi mắt với Lúc coi ướm test,
Gấm trong tâm và Lúc đứng hóng ngây.

Và nhạc phất bên dưới chân mừng sánh bước;
Và tơ giăng nhập lời nói nhỏ khơi ngòi;
Tà áo mới mẻ cũng say mùi hương dông tố nước;
Rặng mi nhiều năm xao động ánh dương phấn khởi.

Thiêng liêng quá, những chiều không đủ can đảm phát biểu,
Những tay e, những đầu ngượng cúi mau;
Chim thân mật nắng nóng sao nhưng mà kêu cho tới chói!
Ôi vô nằm trong nhập một phút coi nhau!

Cho tao van nài, cho tới tao van nài sắc đỏ ửng,
Xin màu xanh lá cây về tô lại khuông đời…
Trời ơi, trời ơi, đâu rồi tuổi tác nhỏ?
Hôm xưa đâu rồi, trời ơi! trời ơi!

2.6 Hoa cau  

Đôi tao nhiều lắm, bởi thêm thắt nhau
Là cả nhân gian dối lại bắt đầu
Lại mới mẻ trời xanh rì, thanh nước biếc
Như vườn sáng sủa sớm nở hoa cau

Hoa cau nứt phanh tủa hoa ngà
Ánh sáng sủa nằm trong hương thơm lấp lánh lung linh hoa
Anh ham muốn tặng em hương thơm phảng phất ấy
Vô nằm trong làm mát mẻ với thâm thúy xa

Tình tao như thể nhánh hương thơm cau
Cuốn cả vườn theo gót mức độ nhiệm mầu
Chim chóc ríu ran tằng tịu hót
Đôi tao nhiều lắm, bởi thêm thắt nhau

2.7 Xuân rụng

Sắc tàn, hương thơm nhạt nhẽo, ngày xuân rụng!
Những mặt mày hồng phân tách rẽ không còn cười cợt.
Đỡ lấy đài xiêu lòng, nưng lấy nhị,
Hồn ơi, cảnh quan cũng chính là ngươi!

Duyên mỏng manh cất cánh theo gót hứng sắc buồn,
Cho bản thân hoa rụng cứ xinh luôn luôn.
Phút giây hoá bướm bỏ cây đi dạo,
Đến khu đất ko nghe một giờ đồng hồ hờn.

Gió tuy rằng nhiu nhíu chỉ trả tương đối,
Sương dẫu ko buông lệ ám trời;
Nhưng bóng chiều mau rơi nặng trĩu lắm,
Mà hoa thì nhẹ: cánh rơi… rơi…

Trên đồng thủng thẳng sương giờ cơm trắng,
Ấy khi sao êm ả hiện tại bao nhiêu chòm.
Thần bị tiêu diệt thướt tha bổng nương bóng héo,
Bắt đầu cút nhặt những hồn thơm phức.

2.8 Vì sao

Bữa trước giêng nhì bên dưới nắng nóng khơi,
Nhìn tôi cô ham muốn chất vấn “vì sao?”
Khi tôi cho tới thăm dò bên trên môi đẹp
Một thông thoáng cười cợt yêu thương thỏa khát khao.

– Vì sao giáp mặt mày buổi thứ nhất,
Tôi đang được đày ải thân mật thân xứ phiền,
Không thể vô tình qua chuyện trước cửa ngõ,
Biết rằng gặp gỡ đang được vô duyên?

Ai lấy phân hóa học một mùi hương hương
Hay bạn dạng bắt ca! Tôi chỉ thương,
Chỉ lặng chuồi theo gót dòng sản phẩm cảm xúc
Như thuyền ngư phủ lạc nhập sương

Làm sao giảng nghĩa được tình yêu!
Có nghĩa gì đâu, một trong những buổi chiều
Nó cướp hồn tao bởi nắng nóng nhạt nhẽo,
Bằng mây nhè nhẹ nhàng, dông tố hiu hiu…

Cô hãy là điểm bao nhiêu khóm dừa
Dầm chân nội địa, đứng say sưa,
Để tôi là người qua chuyện rơi mạc
Tạm lánh hè gay; – thế cũng vừa phải.

Rồi một ngày mai tôi tiếp tục cút.
Vì sao, ai nỡ vứt thực hiện chi!
Tôi ngơ ngơ lắm, ngu ngơ quá
Chỉ biết yêu thương thôi, chẳng hiểu gì.

2.9 Xuân ko mùa

Một không nhiều nắng nóng, vài ba tía sương mỏng manh thắm,
Mấy cành xanh rì, dăm bảy sắc yêu thương yêu 
Thế là xuân, tôi ko chất vấn chi nhiều.
Xuân đang được sẵn trong tâm tôi lai láng.

Xuân không chỉ có ở ngày xuân tía tháng;
Xuân là lúc nắng nóng rạng cho tới vô tình,
Chim bên trên cành há mỏ hót đi ra thơ;
Xuân là khi dông tố về ko toan trước.
Đông đang được mức giá chợt một hôm trở ngược,
Mây cất cánh cút nhằm hở một khuông trời
Thế là xuân. ngày chỉ rét tương đối tương đối,
Như được bắt 1 bàn tay son trẻ…

Xuân ở thân mật ngày đông Lúc nắng nóng hé;
Giữa ngày hè Lúc trời biếc sau mưa;
Giữa ngày thu Lúc dông tố sáng sủa cất cánh vừa
Lùa thanh sắc tình cờ nhập áo rộng lớn.
Nếu lá héo bên trên cành bàng ko rụng,
Mà hoa thưa ửng tiết quá ngày thường;
Nếu vườn này cây nhãn chợt đi ra hương thơm,
Là xuân cơ, tôi đợi hóng chi nữa?

Bình minh quá, mỗi lúc tình lại hứa,
Xuân ơi xuân vĩnh viễn thân mật lòng ta
Khi những em gặp gỡ thân mật đàng qua
Ngừng đôi mắt lại, nhằm trao cười cợt, ngạc nhiên.
Ấy là tiết cung cấp tin lòng chuẩn bị nở
Thêm một phen, tuy rằng đang được bao nhiêu thứ tự tàn.
Ấy là hồn giăng rộng rãi ko gian
Để tiến công lưới những duyên hờ mới mẻ mẻ?
Ấy những cánh gửi trong tâm nhẹ nhàng nhẹ
Nghe xôn xang rờn rợn cho tới hoặc hay…
Ấy là thư hồi vỏ hộp đón nhập tay;
Ấy dư vang tiếng nói đang được lâu ngày
Một sớm tim chợt nữ tính đồng vọng…
Miễn trời sáng sủa, nhưng mà lòng tao dợn sóng,
Thế là xuân, hà vớ đầy đủ chim, hoa?
Kể chi mùa, khí hậu, với niên hoa,
Tình ko tuổi tác, và xuân ko tháng ngày.

Xem thêm: Thơ Puskin - tuyển chọn luyện 24 bài bác thơ cút nằm trong năm tháng

3. Những bài bác thơ Xuân Diệu về ngày thu tràn lãng mạn

Không quá oi nồng như ngày hè, cũng chẳng mức giá “cắt domain authority tách thịt” như ngày đông. Mùa thu mang lại cho tới tất cả chúng ta cảm hứng thoáng mát, se se mức giá và thoải mái với quang cảnh lá rụng, hoa rớt vào những chiều tối mộng mơ.

Do cơ, nó sẽ là mối cung cấp hứng thú vô tận của những thi sĩ, nhập cơ sở hữu thi sĩ Xuân Diệu. Thơ Xuân Diệu về ngày thu cứ nhè nhẹ nhàng vừa phải romantic, vừa phải man mác một nỗi phiền độc thân. 

3.1 Chiều đầu thu

Chiều đầu thu thối hương thơm hoàng lan
Ngạt ngào nhào trộn cả ko gian
Mới còn nắng nóng gắt ngày qua thế
Mà chợt bên trên trời mây nhẹ nhàng tan…

Chưa tàn cuối hạ đang được quý phái thu
Ngây ngất thời điểm ngày hôm nay một ánh mờ…
Mai hẳn lại về nhập nắng nóng hạ
Ô hoặc bàng bạc thực nằm trong mơ…

Chỉ biết di lăng hoa đang được thơm
Cánh vàng hương thơm lại chín vàng hơn
Cây cao lá thẫm đung trả nhánh
Nhịp điệu ngày thu ngàn vạn năm…

3.2 Thơ duyên

Chiều mơ hòa thơ bên trên nhánh duyên,
Cây bu ríu rít cặp chim chuyền.
Đổ trời xanh rì ngọc qua chuyện muôn lá,
Thu cho tới – điểm vị trí động giờ đồng hồ huyền.

Con đàng nho nhỏ dông tố xiêu lòng xiêu lòng,
Lả lả cành hoang toàng nắng nóng trở chiều.
Buổi ấy lòng tao nghe ý chúng ta,
Lần đầu lắc động nỗi thương yêu thương.

Em bước điềm nhiên ko vướng chân,
Anh cút lững đững chẳng theo gót ngay gần.
Vô tâm – tuy nhiên thân mật bài bác thơ nhẹ nhàng,
Anh với em như 1 cặp vần.

Mây biếc về đâu cất cánh vội vàng vội vàng,
Con cò bên trên ruộng cánh lăn tăn.
Chim nghe trời rộng lớn giang thêm thắt cánh,
Hoa mức giá chiều thưa sương xuống dần dần.

Ai hoặc tuy rằng lặng bước thu êm ả,
Tuy chẳng băng nhân gạ tỏ niềm.
Trông thấy chiều hôm ngơ ngẩn vậy,
Lòng anh thôi đang được cưới lòng em.

3.3 Đây ngày thu tới

tho-xuan-dieu-voh-3

Tặng Nhất Linh
Rặng liễu vắng ngắt đứng Chịu đựng tang,
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng;
Đây ngày thu cho tới – ngày thu tới
Với áo mơ nhạt đan lá vàng.

Hơn một loại hoa đang được rụng cành
Trong vườn sắc đỏ ửng rũa màu sắc xanh;
Những luồng run rẩy rẩy lắc rinh lá…
Đôi nhánh thô gầy còm xương mỏng manh manh.

Thỉnh phảng phất nường trăng tự động ngẩn ngơ…
Non xa vời cử sự nhạt nhẽo sương mờ…
Đã nghe rét mướt luồn nhập gió…
Đã vắng vẻ người quý phái những chuyến đò…

Mây vẩn từng ko, chim cất cánh cút,
Khí trời u uất hận chia tay.
Ít nhiều thiếu hụt phái đẹp buồn ko nói
Tựa cửa ngõ coi xa vời, nghĩ về ngợi gì.

3.4 Ý thu

Tặng Nguyễn Lương Ngọc
Những chút hồ nước buồn nhập lá rụng
Bị nhàu ai tưởng bên dưới trăm chân.
Bông hoa rứt cánh, rơi ko tiếng;
Chẳng hái nhưng mà hoa cũng không còn dần dần.

Dưới gốc, này đâu thấy xác ve sầu,
Thế nhưng mà ve sầu đang được tắt theo gót hè.
Chắc rằng dông tố cũng nhức thương chứ;
Gió vỡ ngoài cơ, thu sở hữu nghe?

Hôm ni tôi đang được bị tiêu diệt theo gót người
Xưa hứa hẹn ngàn năm yêu thương mến tôi;
Với bóng hình xưa, tăm giờ đồng hồ cũ,
Cách xa vời chôn không còn thương nhớ rồi.

Yêu phấn khởi kiến tạo bởi nguôi quên.
Muốn bước nhập đời, nên dậm trên
Muôn giờ đồng hồ than thở âm thầm lẳng lặng.
Nhưng hoa hoàn toàn có thể cứ gắn bó.

Ờ nhỉ! Sao hoa lại nên rơi?
Đã xa vời, sao lại hứa yêu thương hoài?
Thực là dị quá – Mà tôi nữa!
Sao nghĩ về thực hiện chi chuyện nhạt nhẽo phai?

3.5 Thu

Nõn nà sương ngọc xung quanh thềm đậu;
Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thời.
Hư vô bóng sương bên trên đầu hạnh;
Cành biếc run rẩy run chân ý nhi.

Gió âm thầm, mây lặng, dáng vẻ thu xa vời,
Mới tạnh mưa trưa, chiều đang được cùn.
Buồn ở sông xanh rì nghe đang được lại,
Mơ hồ nước nhập một giờ đồng hồ chim qua chuyện.

Bên cửa ngõ ngừng kim thêu bức gấm,
Hây hây thục phái đẹp đôi mắt như thuyền.
Gió thu hoa cúc vàng sườn lưng giậu,
Sắc mạnh huy hoàng áo trạng vẹn toàn.

3.6 Bụi mưa nhòa cũ

Bụi mưa nhòa cũ gương trăng,
Hoa vệ sinh white đang được kết bởi chi phí tao.
Đêm tối trời nhạt nhẽo vơi sao,
Sông Ngân dòng sản phẩm bạc cũng hao bóng vàng.

Gió mưa, mưa dông tố âm u;
Dưới trần nhưng mà đang được nghe thu mức giá rồi.
Càng cao càng mức giá trao lôi,
Trên cung xanh rì vắng vẻ mức giá thôi bao nhiêu chừng!

Trăng thu thường bắt gặp white phau,
Ấy màu sắc của tuyết, ấy màu sắc của băng.
Lạnh thay! là cảnh cô Hằng
Lạnh nhập cung mức giá, nhập trăng mức giá lùng.

3.7 Nguyệt cầm

Trăng nhập nhập trên đây cung nguyệt mức giá,
Trăng thương, trăng lưu giữ, hỡi trăng ngần.
Đàn buồn, đàn lặng, thối đàn chậm!
Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.

Mây vắng vẻ, trời nhập, tối thuỷ tinh;
Lung linh bóng sáng sủa chợt lắc mình
Vì nghe nương tử nhập câu hát
Đã bị tiêu diệt tối rằm theo gót nước xanh rì.

Thu mức giá càng thêm thắt nguyệt tỏ ngời,
Đàn ghê gớm như nước, mức giá, trời ơi…
Long lanh giờ đồng hồ sỏi vang vang hận:
Trăng lưu giữ Tầm Dương, nhạc lưu giữ người…

Bốn bề ánh nhạc: đại dương trộn lê.
Chiếc hòn đảo hồn tôi rợn tư bề
Sương bạc thực hiện thinh, khuya nín thở
Nghe sầu music cho tới sao Khuê.

3.8 Chiều

Tặng Nguyễn Khắc Hiếu
Hôm ni, trời nhẹ nhàng lên rất cao,
Tôi buồn không hiểu biết nhiều vì thế sao tôi buồn…
Lá hồng rơi lặng ngõ thuôn,
Sương trinh bạch rơi kín kể từ mối cung cấp kính yêu.

Phất phơ hồn của bông hường,
Trong tương đối phiêu bạt còn vương vãi tiết hồng.
Nghe chừng dông tố lưu giữ qua chuyện sông,
E mặt mày vệ sinh lách thuyền ko vắng vẻ bờ.

– Không gian dối như sở hữu thừng tơ,
Bước cút tiếp tục đứt, động hờ tiếp tục chi phí.
Êm êm ả chiều ngơ ngẩn chiều,
Lòng ko có gì cả, liu riu khẽ buồn…

Xem thêm: rau má mix gần đây

Có thể phát biểu, thơ Xuân Diệu mang trong mình 1 đường nét gì cơ rất riêng biệt, say đắm và cuồng sức nóng của tuổi tác trẻ em lại trộn chút ưu tư, suy ngẫm của những người trưởng thành và cứng cáp. Đọc thơ ông, tất cả chúng ta thấy linh hồn bản thân nhẹ dịu, lâng lâng, mộng mơ và yêu thương đời. Chúng tao chào đón cuộc sống thường ngày với tư thế hiên ngang, trân trọng và “tình” hơn hẳn như là khuôn cơ hội nhưng mà thi sĩ viết lách những đi ra những vần thơ về thương yêu, về từng mùa nhập năm. 

Sưu tầm

Nguồn ảnh: Internet