Đại ca vẫn chạy rồi, đàn em cũng đành giải thể ngay lập tức ngay lập tức. Vẻ mặt mày của khách hàng học tập xung xung quanh đều vô nằm trong u ám, không hiểu nhiều tại vì sao Vương bằng phẳng Vũ lại đùng một cái quăng quật chạy. Trì Phương thấy hắn chạy cũng chẳng thèm cản, nhưng mà xoay đầu thưa với Bàng Tử Phi: "Giúp tao xin xỏ nghỉ ngơi nhé, tao với Vu Mặc ra phía bên ngoài chút."
"Hả? À, ok." Bàng Tử Phi u ám đáp.
Bạn đang xem: sau khi sống lại tôi bị đại lão học bá quấn lấy
Ngoại trừ khi rời khỏi tay thì Vu Mặc vẫn luôn luôn tĩnh lặng đứng cạnh hiên chạy dài. Như thể đang được tách biệt ngoài đoàn người, đơn giản thoạt nhìn càng rét nhạt nhẽo rộng lớn đối với trước bại liệt.
Trì Phương dẫn hắn thoát ra khỏi lớp học tập, bên trên Sảnh thể thao không tồn tại ai, tuyết rơi lưu lại bên trên mặt mày khu đất.
"Thế nên, rốt cuộc là đem chuyện gì vậy?" Trì Phương tạm dừng bên dưới một gốc cây, rồi xoay đầu nhìn Vu Mặc.
Vu Mặc tạm dừng, tầm đôi mắt khá nghiêng lịch sự kề bên, Trì Phương lại theo đuổi tầm đôi mắt của hắn, "Sao?"
Chỉ đem tía ngày cộc ngủi, nhưng mà Vu Mặc vẫn gầy nhom lên đường nhìn thấy, khí thế cũng yếu hèn rộng lớn đối với trước bại liệt. Trì Phương thực sự vô cùng lo ngại, vẫn nhịn ko được nhưng mà căn vặn, "Cậu sao vậy?"
"Ông... Qua đời rồi." Vu Mặc thấp tiếng nói.
Trì Phương ngẩn người, kiếp trước lúc cậu tiếp quản ngại Trì gia, mới mẻ chính thức nhằm ý cho tới xung xung quanh, nhưng mà Lúc bại liệt ông Vu vẫn sớm mất tích rồi.
"Cậu..." Trì Phương tạm dừng, đem chút ko biết nên thưa gì.
Vu Mặc fake tay phủi tuyết bên trên xà đơn, kháng tay một chiếc rồi ngồi lên, hắn cũng ko nhìn Trì Phương, nhưng mà ngửng đầu nhìn chằm chằm vô những nhành hoa tuyết đang được cất cánh bên trên khung trời. Bởi vì thế đem tuyết, nên trời khá tối tăm, chẳng thấy ánh mặt mày trời đâu.
"Tôi vẫn sinh sống nằm trong ông kể từ nhỏ." Vu Mặc thấp tiếng nói, "Tuy ông vô cùng trang nghiêm, tuy nhiên... Lại xử thế với tôi rất tuyệt."
Trì Phương ko há mồm, cũng ngồi ở xà đơn kề bên, tĩnh lặng nghe Vu Mặc thưa.
"Ông mến tu trà, nên ông vẫn dạy dỗ trà đạo mang đến tôi, tuy nhiên tôi ko thể này mến nó được, tôi mến tiến công nhau rộng lớn, nên ông đã lấy tôi tới trường nghiền đả." Xà đơn bị tuyết rơi cho tới lạnh giá, tuy nhiên Vu Mặc lại chẳng cảm nhận thấy gì, "Sau bại liệt, tôi theo đuổi phụ vương u vô thành phố Hồ Chí Minh tới trường, chỉ trở lại viếng thăm ông vào trong ngày đầu năm thường niên."
Trì Phương tĩnh lặng nghe.
"Tôi..." Giọng thưa của Vu Mặc ngày càng nhẹ nhõm, "Tôi nghĩ rằng ông tiếp tục luôn luôn ở bại liệt, nên trước đó chưa từng dữ thế chủ động về thăm hỏi ông, cũng khá hiếm khi rỉ tai với ông."
Hắn nghĩ rằng, từng năm bắt gặp một đợt là đầy đủ rồi.
"Thế tuy nhiên, lúc này ông không thể ở trên đây nữa rồi." Vu Mặc nhẹ nhõm tiếng nói.
Trì Phương quay đầu sang một bên, nhìn thiếu hụt niên còn vô cùng con trẻ này, vô đôi mắt hắn vẫn đang được đem theo đuổi sự u ám, "Cậu đang được thống khổ."
Vu Mặc cúi đầu, nhìn chằm chằm vết chân bên trên nền tuyết cho tới phân phát ngốc, "Đây là thống khổ sao?"
Ngột ngạt, u ám, nghẹt thở, như thể ko thể này vui mừng lên nữa.
"Con người ấy... Sinh lão bệnh dịch tử là chuyện thông thường." Trì Phương nhắm đôi mắt lại, suy nghĩ cho tới cảnh cậu fake người thân bản thân lên đường ở kiếp trước, "Cậu không tồn tại cơ hội này lựa lựa chọn, chỉ rất có thể ở mặt mày người thân cậu Lúc chúng ta còn sinh sống, đảm bảo chúng ta thiệt đảm bảo chất lượng, khiến cho chúng ta hạnh phúc."
Nhưng hắn đang không thực hiện thế.
Vu Mặc buông góc nhìn xuống, ngón tay cầm xà đơn khá căng lại, đợt trước tiên cảm biến được vị hối hận hận.
Nửa ngày sau, hắn đùng một cái há mồm, "Mẹ căn vặn tôi vẫn muốn rời khỏi quốc tế du học tập ko."
Trì Phương sững sờ, xoay đầu nhìn Vu Mặc.
Trên mặt mày Vu Mặc không tồn tại xúc cảm gì, như chỉ thuận mồm thưa thế nhưng mà thôi.
Trì Phương ghi nhớ lại, thực sự kiếp trước sau thời điểm phân tách lớp, cậu trước đó chưa từng nghe thương hiệu Vu Mặc, hơn thế nữa khi khóa chúng ta đảm bảo chất lượng nghiệp, thủ khoa là 1 cô phái nữ sinh, vậy cho nên... Vu Mặc học tập lớp 10 đoạn ngay tắp lự rời khỏi quốc tế, mãi cho tới năm năm tiếp theo mới mẻ về bên sao? Chẳng trách cứ trước bại liệt không có bất kì ai nghe biết sự tồn bên trên của Vu Mặc.
Nếu Vu Mặc nhưng mà lên đường du học tập, về sau cậu ko thể đùa cộng đồng với hắn nữa, huống chi còn nghiêng giờ, tài năng tương tác càng ngày càng không nhiều, cũng sẽ dần dần nhạt phai. Nghĩ thế, Trì Phương khá tổn thất non, vẫn áp dụng xúc cảm trong thâm tâm, đáp một giờ đồng hồ, "Ừ."
"Nhưng nhưng mà tôi vẫn kể từ chối rồi." Vu Mặc điềm đạm thưa, ko hề ý thức được tôi đã nhằm lại một trái ngược bom rộng lớn cho tới nấc này.
Trì Phương mạnh mẽ xoay đầu, ngơ ngẩn nhìn hắn, "Cậu kể từ chối rồi? Tại sao..."
Ánh đôi mắt của Vu Mặc nhẹ dịu hòn đảo qua chuyện người Trì Phương, hắn xoay đầu, nhảy xuống kể từ bên trên xà đơn, "Lạnh vượt lên, tất cả chúng ta về bên thôi."
"Không, kể từ kể từ." Trì Phương cuống quýt vàng xua theo đuổi Vu Mặc, hỏi: "Cậu thiệt sự kể từ chối rồi à? Tại sao?"
Vu Mặc vẫn tĩnh lặng trở về lớp học tập, nghe được tiếng động Trì Phương lài nhài kề bên, sau cùng khuôn mặt vẫn luôn luôn căng thẳng mệt mỏi cũng buông lỏng.
Vì sao lại kể từ chối, thiệt rời khỏi Vu Mặc cũng ko thể phân tích, đơn giản khi u căn vặn, tâm lý trước tiên của hắn là nếu mà bản thân lên đường, Trì Phương chắc chắn tiếp tục vô cùng nhức lòng, nhưng mà nếu như đem người bắt nạt Trì Phương, thì hắn cũng không tồn tại cơ hội này đảm bảo cậu. Hơn nữa hắn vẫn ko dạy dỗ không còn lịch trình học tập mang đến Trì Phương, lỡ như về sau cậu không hiểu nhiều bài xích thì nên làm thế nào lúc này, huống hồ nước...
Ánh đôi mắt của hắn khá trầm xuống, nếu như mang trong mình một ngày Trì Phương mất tích, thì hắn đem hối hận hận vì thế thời điểm hiện nay vẫn rời lên đường hoặc không?
Nên hắn vẫn kể từ chối u bản thân.
Lúc tâm sự câu nói. kể từ chối, hắn đùng một cái cảm nhận thấy trước đó bản thân luôn luôn sinh sống vô một trái đất kỳ quái quỷ, tiếp sau đó bị Trì Phương mang ra ngoài.
Trì Phương căn vặn vài ba giờ đồng hồ nhưng mà Vu Mặc ko vấn đáp, đành nên tĩnh lặng xoa mũi. Trong lòng cậu còn tồn tại chút tâm lý tưởng bở, ko chừng là vì thế đại lão ko nỡ rời xa cậu?
Nghĩ thế còn cảm nhận thấy vui mừng một ít.
Chẳng qua chuyện chuyện này còn có tính là cậu vẫn thay đổi Vu Mặc sau này hoặc không?
Đợi cho tới Lúc nhì người về lớp, nghề giáo mái ấm nhiệm vẫn đứng bên trên bục giảng, đơn giản nhì người một là học viên hàng đầu khối, nhì là học viên tai lớn mặt mày rộng lớn, nghề giáo mái ấm nhiệm cũng ko thưa gì, chỉ vung tay bảo nhì người nhanh gọn lẹ về khu vực.
Xem thêm: phòng khám mắt gần đây
Thành tích của Trì Phương tạo ra phong tía rất rộng vô khối, may là đem điểm vào cuối kỳ đoạn ngay tắp lự được nghỉ ngơi đông đúc, ko thì chắc chắn là Trì Phương sẽ ảnh hưởng một đám người vây coi.
Ngày đầu năm trước tiên Trì gia chỉ ở trong nhà, qua chuyện hôm loại nhì mới mẻ cho tới khu vực ông Trì ăn cơm trắng. Năm ni ăn đầu năm sớm rộng lớn thông thường, đem điểm được nửa mon là cho tới đầu năm, Trì Phương dọn dẹp vệ sinh đồ vật vô căn hộ chung cư cao cấp, gửi về biệt thự hạng sang.
Tết chuẩn bị cho tới, chuyện vô công ty lớn cũng không thể nhiều, thông thường Trì Chính và Trì Nghiêm cũng rất có thể nghỉ dưỡng ở trong nhà. Trì Chính mới mẻ vừa phải nhắn tin cẩn mang đến Hứa Quang đoạn, vẫn bắt gặp em trai hấp tấp vội vàng chạy qua chuyện nhì người, "Anh cả, anh nhì, em ra phía bên ngoài một khi nhé."
Vừa dứt câu nói., cửa ngõ vẫn đóng góp lại.
Sắc mặt mày Trì Chính tối sầm, trong thâm tâm thấu hiểu em trai bản thân đi kiếm thương hiệu Vu Mặc bại liệt.
Ngược lại là Trì Nghiêm, trước bại liệt luôn luôn bận việc không nhiều về mái ấm, còn ko biết chuyện của Trì Phương nên khá buồn chán, "Em ấy lên đường đâu thế?"
Trì Chính dựa rời khỏi sau, không dễ chịu thưa, "Đi dò la thằng nhóc Vu gia chứ gì nữa."
Trì Phương vừa phải ra phía bên ngoài, vẫn bắt gặp Vu Mặc đứng ngóng ở cửa ngõ, cậu lo ngại ngùng cười cợt cười cợt, bước nhì tía bước xuống bậc thang, chạy cho tới kề bên Vu Mặc, "Tôi cho tới muộn."
Vu Mặc rung lắc đầu, treo lại khăn choàng bên trên cổ Trì Phương.
"Nhưng nhưng mà thiệt sự ko ngờ, vậy nhưng mà cậu lại mến coi phim." Trì Phương cười cợt cười cợt, ngồi ở sau xe pháo cùng theo với Vu Mặc, còn hạnh phúc căn vặn thăm hỏi bác tài một ít.
Vu Mặc khá tạm dừng, tĩnh lặng gật đầu.
Thật rời khỏi hắn cũng chẳng đem hào hứng gì với phim năng lượng điện hình họa, đơn giản đúng vào lúc bắt gặp Trì Phương đăng bài xích, dò la người coi phim cộng đồng với cậu, nên mới mẻ theo đuổi.
Sắp cho tới đầu năm, unique của những bộ phim truyền hình được chiếu thời điểm hiện nay cũng khá cao, Trì Phương lựa chọn cho tới lựa chọn tháo lui, sau cùng chọn 1 bộ phim truyền hình hành vi, mặc dù nội dung đem nhàm ngán thì coi tiến công nhau tạm thời cũng rất được.
Thế nhưng— —
"Ra quyền vượt lên chậm trễ."
"Lực eo ko đầy đủ."
"Động tác bất ổn."
Trì Phương tĩnh lặng nhìn Vu Mặc, rung rinh giật khóe mồm, "Chỉ là phim thôi nhưng mà..."
Vu Mặc thấy góc nhìn Trì Phương ko bịa lên trên người nam giới chủ yếu vô bộ phim truyền hình nữa, không dễ chịu trong thâm tâm mới mẻ nhạt dần dần, "Kỹ năng thao diễn xuất ko đảm bảo chất lượng, tiến công nhau ko được, còn ko vì chưng dò la người này học tập võ cho tới thao diễn."
Trì Phương thở nhiều năm.
Xem phim đoạn, Trì Phương khá ủ rũ, tuy rằng cậu vô cùng mến bộ phim truyền hình này, tuy nhiên cậu thiệt sự không tồn tại cơ hội này phản chưng lại Vu Mặc, chỉ rất có thể buồn buồn chán.
Tầng tư trung tâm thương mại là khu vực thức ăn, nhì người chọn 1 quán mì. Trì Phương lựa chọn khoản đoạn, chỉ tĩnh lặng cúi đầu đùa điện thoại cảm ứng thông minh, món ăn lên cũng chỉ tĩnh lặng ăn. Vu Mặc khá không yên tâm nhìn Trì Phương, ko biết liệu có phải là cậu đang được phẫn nộ hay là không.
Trì Phương cũng ko hề tức phẫn nộ, đơn giản khá phiền não, không thích rỉ tai lắm.
Cơm nước đoạn, nhì người vốn liếng ấn định cho tới trung tâm thành phố Hồ Chí Minh nhằm nhìn ngắm tối, tuy nhiên Trì Phương lại sở hữu chút không thích lên đường nữa.
"Vu Mặc, ko thì— —" Trước mặt mày Trì Phương xuất hiện tại một con cái vịt xấu xí xí, lông vàng bù xù, vừa phải nhìn vẫn biết là thú nhồi bông của trẻ con, "Đây là dòng sản phẩm gì?"
"Tặng cậu." Vu Mặc fake con cái vịt nhỏ mang đến Trì Phương.
Trì Phương quay đầu sang một bên, bắt gặp vô số thú bông vô máy gắp thú kề bên.
Vu Mặc khá thấp thỏm nhìn Trì Phương.
Trì Phương thở nhiều năm, cũng ko tiện buồn ngán nữa, cậu nhíu mi, hỏi: "Cậu còn rất có thể gắp được điều này nữa à?"
Vu Mặc gật đầu.
Trì Phương ko tin cẩn, cậu chỉ vào một trong những chú thỏ bông xinh xắn kề bên, "Vậy cậu gắp điều này lên đường."
Vu Mặc thấy Trì Phương ko tức phẫn nộ thì ko chút tự dự trút tiền, kiểm soát tay gắp cho tới một khía cạnh này bại liệt rồi ko tự dự ấn xuống nút gắp. Trì Phương ngờ vực đứng kề bên nhìn chằm chằm, trán đã và đang dán vô mặt mày kính, rõ rệt cậu thấy còn một ít nữa mới mẻ cho tới chú thỏ, ko hề tin cẩn rằng Vu Mặc tiếp tục gắp trúng.
Thế nhưng mà sau thời điểm tay gắp hạ xuống, thiệt sự bắt được một chú thỏ, chú thỏ nhỏ run rẩy run rẩy rẩy bị gắp lên, nhìn như tiếp tục ngay lập tức rơi xuống, vậy và lại rắn rỏi Chịu đựng cho tới lỗ thả mới mẻ Chịu rơi xuống.
Trì Phương rứa nhì thú nuôi bông nhỏ bé nhỏ, vẻ mặt mày u ám, "Cái này... Đơn giản thế à?"
Vu Mặc gật đầu: "Biết tính góc là được."
Trì Phương ko tin cẩn, tự động demo nhì đợt, thành phẩm chẳng gắp được vật gì. Trì Phương ko phục, lại cho thêm nhì đồng xu tiền xu vô, tuy nhiên tay vừa phải mới mẻ bỏ trên tay rứa, vẫn cảm biến được sự ấm cúng truyền tới từ sau sống lưng.
Vu Mặc nửa khóa Trì Phương vô vào lồng ngực của tôi, tay nên cầm chặt bàn tay của Trì Phương, mặt khác nhẹ dịu tinh chỉnh bao nhiêu dòng sản phẩm. Đợi cho tới Lúc tay gắp dịch rời cho tới một địa điểm này bại liệt, Vu Mặc mới mẻ thả lỏng tay rời khỏi, thấp tiếng nói mặt mày tai Trì Phương, "Ấn."
Giọng thưa trầm thấp, lại đem theo đuổi sự phấn chấn của thiếu hụt niên.
Trì Phương nghe được giọng hắn, theo đuổi bạn dạng năng ấn xuống nút nhấn phía trái, tay gắp hạ xuống, thế nhưng mà gắp được một chú thỏ bông. Trì Phương ngờ ngạc ôm chú thỏ vô ngực, khá không hiểu nhiều chuyện gì vẫn xẩy ra. Vu Mặc vẫn lùi rời khỏi sau đó 1 bước, tuy nhiên cậu lại phảng phất như cảm biến được khá thở của Vu Mặc đang được rơi lên cổ bản thân.
Xem thêm: điện thoại cho người già
Tim đập bình bịch.
Trì Phương u ám cầm chặt cổ, rồi lại nhìn thấy bàn tay này cũng vừa phải bị Vu Mặc cầm, cậu mạnh mẽ quăng quật tay xuống, ko biết nên thực hiện thế này nhằm giảm nhiệt chừng bên trên mặt mày.
Đây là... Gì thế này?
Bình luận