hạ tiên sinh lưu luyến không quên truyenfull

Vị khách hàng người Anh này say rồi.

Ngô Đồng nghe được lời nói bại liệt thì giật thột.

Bạn đang xem: hạ tiên sinh lưu luyến không quên truyenfull

Không nên cô hoảng những câu nói. như vậy, khuôn mẫu cô băn khoăn hoảng đó là sau khoản thời gian anh tớ rằng, chỉ nhập một giây cộc ngủi, cô tiếp tục nghĩ về sở hữu nên tiến bộ cho tới với anh tớ hoặc không…

Chẳng lẽ cô đã và đang say?

Ngô Đồng cười cợt một chiếc, mong muốn đẩy anh tớ rời khỏi tuy nhiên bị chống lại. Yên tay anh tớ bắt chặt thắt sống lưng cô. Ngô Đồng mỉm cười cợt rằng van lơn lỗi, Josef thả lỏng tay vẫn ko nhằm cô bay ngoài toàn thân to lớn.

Đột nhiên –

“Em yêu thương, đợi anh lâu chưa?”

Sau khẩu ca ấy, người ôm Ngô Đồng trong tâm địa tiếp tục thay đổi trở nên một người không giống.

Cô ngửng đầu coi, hóa rời khỏi là Hướng Tá. Anh cúi đầu thơm lên thái dương cô, nữ tính hỏi: “Em yêu thương, vị này là ai thế?”

Ngô Đồng đoán Chắn chắn đại trạng sư lại mong muốn trình diễn trò, cô cũng xuôi theo dõi anh vậy. “Sao anh cho tới đây? Em quên rơi rụng, ra mắt với anh, vị này là Josef.”. Sau bại liệt cô vùi thâm thúy nhập lòng Hướng Tá, tay bịa đặt bên trên ngực anh, “Anh ấy là Mark.”

Josef có vẻ như xấu xí hổ, Hướng Tá bồi thêm 1 câu: “Tôi là chúng ta trai Ngô Đồng.”

Hai người tình tứ dán chặt lấy nhau, trải qua trước mặt mũi Josef. Tới góc chống mới nhất tách rời khỏi.

“Cảm ơn anh.”

Hướng Tá kể từ chối vấn đáp, anh nói: “Muốn húp nữa không?”

Cô tâm lý một chút: “Anh mời mọc tôi à?”

“Không trở nên yếu tố.”

“Vậy thì lên đường thôi.”

Cô lên đường trước, Hướng Tá trầm tư theo dõi hâu phương. Anh áp chế nỗi mơ ước tiếp cận cạnh bên cô.

Rốt cuộc cô rất có thể húp thêm thắt từng nào chai?

Rốt cuộc khi nào cô mới nhất quăng quật xuống được dáng vóc vờ vĩnh như mạnh mẽ?

Nhìn cô ôm chai rượu ko buông tay, Hướng Tá nắm được, khi thanh tỉnh cõ lẽ cô tiếp tục nên treo lên cái mặt mũi nạ vượt lên trên tinh nghịch xảo, đối với trước bại liệt ngày càng khó khăn vạc hiện tại.

Cũng khó khăn trách cứ cô thấy mệt rũ rời, sinh sống fake tạo ra như vậy rất có thể ko rất rất cực hoặc sao?

Cô ko đến mức độ say khướt, cằm đặt tại bên trên quầy tía, góc nhìn coi ngóng bartender mang lại chén rượu tiếp theo sau.

Nhân viên pha trộn rượu vừa vặn mang đến, Hướng Tá tất tả đoạt lấy húp cạn, yếu ớt hầu rộp rát. Anh mong muốn kéo cô xuống ngoài cái ghế cao, “Em say rồi.”

Nhìn cô như thể ma mãnh men lắm à? Cô say ư?

Cô hất tay anh: “Tôi ko say…”

Hướng Tá coi cô mặt mũi đỏ rực tưng bừng, ko thể tin tưởng câu nói. cô được. Đến tuần rượu loại tía, rốt cuộc anh hiểu, cô vừa vặn nãy thiệt sự ko say.

Mà cô thời điểm hiện tại, thiệt sự say .

“Anh rằng coi, Lệ Trọng Mưu rốt cuộc là… Là người như vậy nào? Anh ấy cướp đàn ông của những người tớ, sợ hãi người tớ trở mặt mũi với mái ấm gia đình, còn… Một phiên lại một phiên đụng chạm nhập trái khoáy tim người tớ. Lúc sung sướng thì đùa vui sướng, thân thiết cận, khi ko vui sướng thì ném người tớ đến tới tận xó xỉnh này. Một người như anh ấy… Nên hận bao nhiêu…”

Đùa vui?

Thân cận?

Ai?

Lệ Trọng Mưu?

Hướng Tá tâm lý rất mất thời gian, bất ngờ anh húp chén rượu của cô ấy, trí nhớ khá láo lếu độn. Anh quăng quật xuống dáng vóc của từng ngày, khuôn mặt mũi lạnh giá ko thể hiện chút xúc cảm. Ngón tay anh nhẹ dịu mơn trớn cánh tay Ngô Đồng: “Em thì sao, em là kẻ như vậy nào? Anh tớ quí loại phụ phái nữ lanh lợi, hiểu chuyện, em hình như… Không tương thích.”

Xem thêm: trường đại học ở sài gòn

Ngô Đồng yên lặng rất mất thời gian. Mặt cô bị làn tóc lâu năm đứng sau, Hướng Tá ko tự động công ty được giơ tay, lấy tóc mai dắt sau vòng tai cô. Anh mong muốn coi nhập hai con mắt ấy.

Anh tay rất rất giá tiền, mặt mũi cô sốt dẻo. Cô ko thèm nhằm ý, kéo tay anh đệm bên dưới mặt mũi bản thân.

Cô coi anh, góc nhìn mông lung: “Tôi đang… Đang demo thực hiện cho chính bản thân phát triển thành người phụ phái nữ lanh lợi.”

Ngô Đồng  húp say ngay lập tức chính thức làu bàu liên thiên một vài chuyện, Hướng Tá nghe câu được câu chăng. Cô như thể đang được rằng 1 mình, tuy nhiên quí chất vấn vu vơ: “Anh biết không?” thực hiện câu khai mạc, Hướng Tá nghe cô kể chuyện thời học viên, chuyện khi Đồng Đồng còn bé bỏng.

Trong lòng cô ck hóa học từng nào tâm sự? Có mệt nhọc lắm không?

Hướng Tá mơ mòng, tiếng nói cô khá nhỏ. Anh nên nghe rất rất chú ý, khi sung sướng thì cô cười cợt khanh khách hàng, vẫy vẫy tay, tỏ ý bảo anh ghé lại gần. Thấy anh hành vi lừ đừ, ko động che, cô sít sát cho tới kéo tai anh.

Hướng Tá vuốt ve sầu tay cô đang được kéo vòng tai bản thân, bắt tay của cô ấy thắt chặt và cố định lại: “Em từng nào tuổi hạc rồi hả?”

Không ngờ anh lại chất vấn yếu tố này, Ngô Đồng trầm khoác suy xét: “2——7—— ”

“Anh tưởng em chỉ mất 2 hoặc 7 tuổi hạc thôi chứ.”

Cuối nằm trong cô say cho tới suýt nữa kể từ cao ghế cao té xuống, Hướng Tá ôm cô mang đến sô trộn thấp rộng lớn, đôi mắt thấy cô lại sẵn sàng té xuống, anh nhanh chóng nhẹn nâng, thân thiết thể cô nhũn rời khỏi, ngủ luôn luôn bên trên đùi anh.

Ôn mùi hương nhuyễn ngọc, Hướng Tá cảm nhận thấy bản thân say rồi.

Anh bịa đặt tay lên trán cô, đầu ngón tay vuốt nhẹ nhõm môi cô, ngón trỏ giới hạn bên trên cánh môi mềm mịn khẽ mím lại.

Cô ở nhập ngực anh rằng thật nhiều thật nhiều, kể mẩu chuyện của một đứa bé:

Lần thứ nhất nó khóc…

Lần thứ nhất nó cười…

Lần thứ nhất nó gọi mẹ…

Lần thứ nhất nó nghiêng nghiêng ngả ngả chạy nhập vào ngực cô…

Lần thứ nhất nó ganh đua thuyết trình…

Bị người tớ mắng là con cái ko phụ vương, phiên thứ nhất nó trốn lên đường khóc một mình…

Lần thứ nhất nó tấn công nhau…

Cô Chịu một chiếc tát, nó cầu xin: Ông nước ngoài, chớ tấn công u con… nó chạy lại, nâng mặt mũi cô lên, nức nở: Mẹ ơi, chớ khóc…

Tiếp sau là mẩu chuyện về một người con trai khác:

“Anh biết không? Năm loại nhì ĐH, ở học viện chuyên nghành, Cửa Hàng chúng tôi ở trong mỗi học viên số 1 được cử lên đường Đức huấn luyện…”

Cô gối lên chân anh nấc nghẹn, Hướng Tá vỗ vỗ sống lưng hùn cô thuận khí, cô vừa vặn quay về thông thường, lại nhẹ dịu rằng tiếp:

“Chúng tôi ở điểm bại liệt, và một đám học viên Nhật Bản phân vào một trong những tổ, giáo viên thì ưu tiên, ko khi nào hùn Cửa Hàng chúng tôi, ông tớ còn luôn luôn rằng tài chính Hongkong ko phất lên được, ko biết tự động tu dưỡng nhân tài của mình…”

“Mấy cô nàng Cửa Hàng chúng tôi đều ko biết cãi lại thế này, bàn sinh hoạt nằm trong tổ giải vây mang đến Cửa Hàng chúng tôi, cô ấy tức ko Chịu được, thẳng chất vấn thầy giáo: Ông sở hữu biết Eric Li không?”

“Những người Nhật Bản bại liệt ngay lập tức câm như hến …”

“Thầy giáo vừa vặn nghe được cái brand name này, mặt mũi thất sắc luôn luôn, tôi về tra Google mới nhất hiểu rằng anh ấy hóa ra… sở hữu khét tiếng lừng lẫy cho tới thế …”

Hướng Tá nghĩ về ngợi một khi, 9 năm trước…

Xem thêm: tôi và thời niên thiếu của tôi

Lâu thế rồi…

Nhưng anh vẫn lưu giữ rõ ràng mồn một.

9 năm trước đó, Lệ Trọng Mưu 1 năm ở phố Wall thể hiện tài năng, nằm trong năm bại liệt, những ngôi nhà tài chính học tập toàn thế giới nên giật thột, vạc hình thành người thanh niên Trung Quốc 22 tuổi hạc này vừa vặn thảm khốc, vừa vặn trái khoáy quyết nhập marketing, thấy được người Trung Quốc lợi sợ hãi thế nào…